Thi đấu vẫn còn tiếp tục.
Lượt thi đấu thứ tư, bên phía lôi đài thứ năm xuất hiện một cái tên khiến nhiều người vô cùng chú ý "Mộc Vô Phong".
Đấu với y là một đệ tử tên Lạc Vệ, tu vi phi thường cao, đã là Phân Chi Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Dưới đài mọi người bắt đầu nhao nhao đặt cược, phần lớn đều đặt Mộc Vô Phong thắng.
Thiên Vân cũng muốn đặt, có điều tỉ lệ không cao, cuối cùng hắn chỉ lắc đầu, bỏ qua trận này.
Mộc Vô Phong quả thực mạnh kinh khủng, Lạc Vệ chỉ chịu được hơn mười cái hô hấp đã bị kề đao vào cổ, nhận thua xuống đài.
Những lôi đài khác có phần nhạt nhẽo, đa số bọn họ tu vi chênh lệch quá xa, cho dù cố gắng đánh vài chiêu, cuối cùng kết cục vẫn phải nhận bại.
Lượt thi đấu thứ năm, bên phía lôi đài thứ ba xuất hiện cái tên Lam Linh.
Nàng này một thân hắc y không để lộ bất kỳ một tấc da thịt nào, tay cầm một thanh trường thương, khí huyết cao tuyệt, cũng là một tu luyện giả chủ tu thân thể.
Người giao chiến với nàng là một tên thiếu niên.
Thiếu niên vừa lên trên đài, còn chưa kịp nói cái gì lời thừa, đã bị Lam Linh một thương quất bay, máu phun xối xả.
Thiên Vân nhìn thấy nàng ra tay tàn nhẫn, khóe miệng không khỏi run rẩy.
Nàng này tốc độ cực nhanh, so với hắn không kém, vấn đề lực lượng thân thể như nào, chỉ khi giao đấu mới có thể tính toán.
Vòng đầu tiên cứ thế qua đi.
Bên phía lôi đài thứ tư, năm người thắng lần lượt là.
Ngưng Sương, Nghiêm Tuấn, Thiên Vân, Trương Hiển Quý, Phùng Văn Thiệu.
Vòng thứ hai bắt đầu.
Lần này Thiên Vân lên đài đầu tiên, đối thủ của hắn là Lê Anh Nguyên, Phân Chi Cảnh hậu kỳ.
Lê Anh Nguyên có lẽ cũng đã chứng kiến trận đấu giữa Thiên Vân cùng Vương Nhất Minh, lên đài không hề tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại nghiêm túc cực kỳ.
Trưởng lão vừa hô bắt đầu, Lê Anh Nguyên lập tức xuất kích, một lời thừa cũng không nói.
Chỉ thấy sau đầu Lê Anh Nguyên tỏa ra ánh sáng lờ mờ, một gốc đạo thụ thu nhỏ hiện lên, hai tay bắt ấn cực nhanh.
Vô số phong nhận thuật theo đó phóng tới, có lẽ được đạo thụ gia trì, những phong nhận này to lớn vô cùng, trên đường đi tiếng xé gió vang lên không ngớt.
Thiên Vân còn muốn chào hỏi một câu, không ngờ đối thủ lại hung ác như vậy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức rút đao chém ra.
Linh lực quán trú vào Dạ Vũ Đao, chỉ thấy một dải đao mang ầm ầm mà ra, thế như chẻ tre không thể ngăn cản.
Phong nhận thuật của Lê Anh Nguyên chạm phải, lập tức nổ tung căn bản không phải đối thủ.
Đám người đứng dưới quan chiến không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lúc này mới hiểu rõ, Thiên Vân nào phải kẻ tầm thường, đơn giản mạnh không thể tưởng tượng.
"Lê Anh Nguyên, đồng môn thi đấu, ai cho phép ngươi xuất ra đạo thụ hình chiếu? Ngươi muốn hạ sát thủ hay sao?"
"Cái này Lê Anh Nguyên phát rồ rồi sao? Đạo thụ hình chiếu nếu không khống chế tốt, chỉ sợ tu vi của y cũng hỏng mất"
Đoàn người nhao nhao nghị luận, có chút không dám tin vào mắt mình.
— QUẢNG CÁO —
Trưởng lão trông coi lôi đài thứ tư cũng hơi nhíu mày, có điều rất nhanh liền giãn ra.
Trên lôi đài, thân hình Thiên Vân thoắt cái đã biến mất, tốc độ nhanh không hợp thói thường.
Chỉ có điều Lê Anh Nguyên bản thân đã là Phân Chi cảnh hậu kì, lại được đạo thụ gia thân, tốc độ phản ứng nhanh vô cùng, Thiên Vân động, y liền động.
Một kích không trúng, Thiên Vân lông mày hơi nhăn, nhìn về đạo thân ảnh xuất hiện phía trước, nói.
"Ta và ngươi không thù không oán, ngươi vì sao phải mở ra đạo thụ hình chiếu, ngươi biết tổn thương đạo thụ hậu quả sẽ thê thảm như thế nào sao?"
Tu sĩ bước vào cảnh giới Phân Chi, có thể nói là một bước nhảy vọt.
Không những tổng lượng linh lực tăng mạnh, hơn nữa mỗi một nhánh cây đều mang lại cho tu sĩ một lần đốn ngộ, cực kỳ huyền diệu.
Tu sĩ theo con đường thuận tu từng bước, từng bước xây đắp lên đạo của bản thân.
Không quá truy cầu cổ nhân mạnh yếu, mọi loại thuật pháp đều có thể dựa vào đạo thụ tự mình đốn ngộ mà ra.
Mỗi một tu sĩ chính là một con đường, cứ như vậy một mực tiến lên.
Cũng không phải nói bí pháp, thuật pháp của cổ nhân không mạnh.
Ngược lại rất nhiều loại bí pháp, thuật pháp khủng bố tuyệt luân.
Có điều những loại bí pháp, thuật pháp này yêu cầu phải có công pháp phù hợp.
Nếu tu sĩ một mực men theo cước bộ của cổ nhân, không những phí hoài đạo thụ, phí hoài con đường của mình, thậm chí biến thành người phía trước một vết bánh xe.
Bởi thế mới nói, đạo thụ chính là tu sĩ thứ quan trọng nhất, một khi đạo thụ thương tổn nặng rất có thể sẽ khiến tu sĩ mất hết tất cả.
Thuận tu và nghịch tu khác biệt chính tại nơi này.
"Không thù không oán? Ngươi giết huynh đệ của ta Diệp Mặc, còn nói cái gì không thù không oán".
Lê Anh Nguyên hừ lạnh, sát khí bùng lên.
Thiên Vân ngẩn ra, giờ này mới hiểu vì sao kẻ này muốn hạ sát thủ.
Hắn cũng không muốn bào chữa cái gì, Diệp Mặc đã chết, hắn cũng lười đi so đo.
Chỉ có điều, hắn không ngờ cái tên Diệp Mặc này lại móc nối với một thiên tài trong nội môn, hơn nữa tình cảm cũng thật là sâu.
"Sao hả? Không có gì bào chữa nữa rồi?" Lê Anh Nguyên cười mỉa mai, hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một thanh phi kiếm, trên thân phi kiếm khắc ấn 23 đạo phù văn, lại là một thanh hạ phẩm linh khí.
Lê Anh Nguyên cầm chắc chuôi kiếm, linh lực điên cuồng rót vào, vung tay chém mạnh, một đạo kiếm quang sáng chói mắt cứ thế ầm ầm mà ra.
"Ngươi đã muốn chết, vậy cũng đừng trách ta".
Thiên Vân từ đầu tới giờ luôn che giấu thực lực chân chính, hắn không muốn để lộ quá nhiều, từ đầu tới cuối chỉ sử dụng ba thành thực lực mà thôi.
Lúc này Thiên Vân cũng không muốn làm nhiều dây dưa, vung đao một chém.
Lần này khí tức của hắn điên cuồng kéo lên, mạnh hơn trước gấp đôi.
Đao khí tung hoành, thế không thể cản.
Trưởng lão bảo vệ lôi đài thứ tư sắc mặt đại biến, muốn xuất thủ cứu người, có điều hắn chậm.
Chỉ thấy đao mang tựa như lưu tinh, nhanh như thiểm điện phát sau mà tới trước, trực tiếp chém lên người Lê Anh Nguyên.
Bịch...!Bịch...
Lê Anh Nguyên một tiếng hét thảm cũng chưa từng phát ra, thân hình cùng đạo thụ bị chém thành hai nửa, máu tươi chảy lênh láng, tạng phủ bị đao khí xoắn thành bùn nhão.
Đám người quan chiến sắc mặt đại biến, nhiều nữ tu lần đầu thấy cảnh máu tanh, trực tiếp nôn mửa, chân run lẩy bẩy.
Nơi đám đệ tử chân truyền quan chiến, không ít người sắc mặt biến đổi, thử đặt mình vào vị trí của Lê Anh Nguyên, cả đám không khỏi run lên.
— QUẢNG CÁO —
Diêu Thanh Hồng nhìn thấy Thiên Vân giết người, khóe miệng không khỏi co giật, nàng đã từng cảnh cáo qua hắn, lại không nghĩ ra kẻ này vậy mà không để lời nàng nói ở trong lòng.
Đám mạch chủ, trưởng lão