Trên đường trở về động phủ, Thiên Vân bất ngờ bị người ngăn lại.
Người này là một nữ tử, tuổi khoảng 16, 17 tuy thân hình chưa phát triển toàn diện, có điều nàng này xinh đẹp cực kỳ, cùng Vân Hà so sánh lại không kém chút nào.
Thiên Vân không quen biết nàng này, có điều nàng vừa rồi ngồi cạnh Vân Hà thánh nữ, hắn cũng đã nhìn qua một lần.
Tuy không biết nàng vì lí do gì tới gặp mình, có điều hắn cũng không hề đánh mất lễ nghĩa, chắp tay chào một tiếng.
"Sư đệ Thiên Vân, không biết sư tỷ là?"
Nguyên Phụng không có trả lời Thiên Vân ngay, ánh mắt vẫn mang theo vẻ dò xét, một lúc lâu sau nàng mới nói.
"Sư đệ bồi ta đi dạo một chút, không vấn đề gì chứ?"
"Cái này..." Thiên Vân có chút do dự, cuồi cùng cũng không từ chối, gật đầu cùng nàng đi sóng vai.
Thiên Vân vốn rất cao lại không hề mất cân đối, hình thể không thừa không thiếu, có thể nói vừa đủ.
Chỉ có điều đi cạnh Nguyên Phụng lại cao hơn nàng không ít, nhìn vào hơi buồn cười.
Thiên Vân thần sắc có chút cổ quái, muốn cười lại phải cưỡng ép nhịn xuống.
"Ta tên Nguyên Phụng, là tỉ muội tốt của Vân Hà.
Ngươi vừa rồi biểu hiện thực không sai, rất có phong phạm cao thủ".
Nguyên Phụng hai tay chắp sau lưng, một bộ bà cụ non nói.
"Sư tỷ gọi ta ra ngoài, không phải chỉ để nói mấy lời sáo rỗng như này a".
Thiên Vân nghi hoặc nhìn sang, lông mày hơi nhăn.
"Sư đệ đối với Vân Hà sư tỷ có cảm tưởng gì?" Nguyên Phụng không có đáp lại nghi hoặc của Thiên Vân, chuyển chủ đề hỏi.
"Vân Hà thánh nữ rất tốt, cũng rất đẹp, còn có..." Thiên Vân vốn chỉ xem Vân Hà như bằng hữu bình thường, muốn nói mấy lời tán dương lại không biết phải nói như nào.
Căn bản Thiên Vân nghĩ không ra cái gì lời có cánh.
Nguyên Phụng nhìn vào mắt Thiên Vân, chỉ thấy trong mắt hắn một tia tạp niệm cũng không mang, lại nghĩ tới tỉ muội tốt, không khỏi thở dài nói.
"Nếu sư đệ không muốn bị phiền phức quấn lấy, tốt nhất nên tránh xa Vân Hà một chút.
Làm như vậy không chỉ tốt cho sư đệ, cũng tốt cho cả nàng"
Thiên Vân biểu tình có chút mờ mịt, muốn nói lại thôi.
"Ài! Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Người tương tư, người vô niệm...!Sư đệ, dừng ở đây thôi, những chuyện ta muốn nói cũng đã nói".
Nguyên Phụng thở dài, thân ảnh bồng bềnh bay lên, ngự không mà đi.
Thiên Vân không hiểu ra sao, chỉ có thể trở về động phủ của mình.
— QUẢNG CÁO —
Phía sau Phù Lương Sơn mạch có một ngọn núi cao, núi này quanh năm sương khói lượn lờ, cấm chế nhiều vô số.
Nơi này là một trong ba trọng địa của Lạc Diệp Tiên Tông, tên gọi "Kiếm Mộ".
Tên như ý nghĩa, nơi này mai táng vô số pháp khí, linh khí cũng không thiếu pháp bảo hình kiếm.
Mỗi một thanh kiếm đều có một câu chuyện, một chủ nhân riêng biệt.
Những thanh kiếm này có thể do đệ tử, trưởng lão trong tông lưu lại, cũng có nhiều thanh do giết chết địch nhân đem về.
Duy nhất có một điểm chung, những pháp bảo, linh khí này đều là tàn phẩm.
Tuy rằng khí tức vẫn rất mạnh, có điều linh tính thiếu hụt, khó mà khống chế.
Xung quanh kiếm mộ kiếm khí ngang dọc, càng tiến về trung tâm kiếm khí càng mạnh.
Nghe nói trung tâm kiếm mộ cắm một thanh thần binh, thần binh này chính tay lão tổ tông Lạc Diệp Tiên Tông cắm xuống.
Ngoài rìa kiếm mộ lúc này có một đạo thân ảnh ngồi khoanh chân.
Người này tu vi chưa phải Phong Thân, có điều uy áp trên người y mạnh tới đáng sợ, tuyệt không phải tu sĩ Phân Chi cảnh đỉnh phong bình thường có thể so sánh.
Người này tuy khoanh chân mà ngồi, lại so với người đứng không khác, cực kỳ cao lớn.
Khuôn mặt không tính anh tuấn, có điều không hiểu vì lí do gì chỉ cần nhìn hắn một lúc liền không thể rời mắt.
Tựa như trên thân người này có một loại trời sinh mị lực, đã là nữ nhân rất khó có thể kìm lòng không yêu thích hắn.
Người này tên Nghiêm Trấn, thánh tử của Lạc Diệp Tiên Tông, thực lực không thể dùng cảnh giới để hình dung, nghe nói y đã từng chém giết một vị tu sĩ Phong Thân cảnh ma tu.
Lúc này Nghiêm Trấn đang nhắm mắt dưỡng thần, không ngừng cảm ngộ kiếm khí xung quanh.
Đột nhiên hai mắt hắn trợn lên, vung tay quét ngang, một loại vô địch khí thế ầm ầm kéo lên.
Theo cánh tay quét ngang, một đạo kiếm mang rít gào mà ra, những nơi kiếm mang đi qua, tàn kiếm phá toái, kiếm khí chạm nhau ầm ầm nổ tung.
Kiếm mang xông ra hơn 10 mét mới dừng lại, mở ra một con đường mòn.
"Nghiêm sư huynh, trong tông có tình báo".
Đúng lúc này một thanh âm nam tử vang lên bên ngoài kiếm mộ.
"Chuyện gì?" Nghiêm Trấn vừa định tiến về phía trước, lại quay đầu hỏi.
"Thánh Nữ để ý một gã đệ tử nội môn.
Kẻ này tu vi Khai Linh 12 đoạn, tên Thiên Vân".
Thanh âm kia vội vàng trả lời.
"Hắn cùng Thánh Nữ gặp nhau khi nào? Biết sự tồn tại của ta sao?" Nghiêm Trấn ánh mắt chuyển lạnh, hỏi.
"Thánh nữ năm xưa được tông chủ cử đi mời hắn nhập tông, có lẽ chuyện phát sinh từ năm đó.
Người này lấy võ thành tiên, thân thể cực kỳ cường hãn, có điều tư chất tu tiên rất thấp, hơn 3 năm chưa tới Phân Chi.
Nghe nói hắn từng nhận đãi ngộ của đệ tử chân truyền, bởi vì tu vi không tiến, trưởng lão cùng tông chủ thất vọng, hiện tại đãi ngộ cùng nội môn không khác".
Hiển nhiên tình báo của Nghiêm Trấn rất mạnh, Thiên Vân quá khứ như nào đều bị điều tra rõ ràng.
"Còn gì.nữa không?" Nghiêm Trấn lại hỏi.
"Lần này nội môn thi đấu hắn cũng tham gia, thành tích hiện tại là toàn thắng.
Nghe nói bởi vì tư chất quá thấp, mong muốn lấy được Phân Chi đan đột phá cảnh giới".
Thanh âm nam tử kia vang lên lần nữa.
— QUẢNG CÁO —
"Lưu ý một chút, nếu cảm thấy hắn không an phận, trực tiếp cho người giết là được".
Nghiêm Trấn nói xong, thân ảnh liền tiến về phía trước.
"Rõ!"
Thiên Vân dù nhiều lần tự nhủ không dây dưa với nữ nhân, tránh những phiền toái không đáng có, chẳng qua hắn không tìm phiền toái, phiên toái lại không có mắt tự tìm tới cửa.
Ba ngày thời gian trôi qua, Thiên Vân một bước cũng không ra khỏi cửa, chuyên tâm bồi tiểu muội, cũng không biết phiền phức đã tìm tới.
Ngày này quảng trường người đông nghìn nghịt, đệ tử tiến về đây thứ nhất muốn chứng kiến vòng thứ hai, tiếp theo muốn xen rốt cục tông môn năm nay muốn ban thưởng như thế nào.
Giờ thìn ba khắc, một vị trưởng lão tiên phong đạo cốt, thay mặt tông chủ đứng lên công bố các loại ban thưởng.
Trưởng lão này tu vi không rõ, một tia khí thế đều không hiện, vẻ mặt ôn hoà, tay phất nhẹ, một màn hào quang theo đó xuất hiện.
"Nội môn thi đấu năm nay phần thưởng sẽ không giống mọi năm, ngoài ba vị trí đầu, những người tiến vào vòng này đều được thưởng 2 viên Diên Thọ đan.
Diên Thọ đan ngoài việc bù đắp thọ nguyên hao hụt, còn có thể giúp phàm nhân hưởng trọn 100 năm thọ mệnh.
Ba vị trí đầu phần thưởng sẽ càng phong phú, đầu tiên ta sẽ nêu phần thưởng vị trí thứ ba.
Đệ tử tiến vào vị trí thứ ba sẽ nhận được một bình Tĩnh Tâm đan, một xuất tiến vào Dược Vương Động, một thanh hạ phẩm linh khí".
Trưởng lão đọc xong, nhìn xuống toàn trường mỉm cười.
Toàn trường vừa nghe tới Tĩnh Tâm đan liền như ong vỡ tổ, nhao nhao bàn tán, 10 người tiến vào vòng trong càng là mừng rỡ, ma quyền sát chưởng.
Tĩnh Tâm đan có thể nói