Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó thì trực tiếp cúp máy, Cung Dịch nào biết Quả Đào Mật ở trần gian là ai chứ? Chỉ xem như Nghiêm Trình Thành gọi lộn số.
Nghiêm Trình Thành: “…”
Sau đó anh ấy lại điện thoại cho Cung Dịch.
Điện thoại vang lên một lát, Cung Dịch mới nhận.
“Cố Kiều Niệm!” Nghiêm Trình Thành hét lên: “Cô ấy đồng ý ký hợp đồng!”
“Ừ.” Cung Dịch trả lời hết sức bình tĩnh.
“Anh đây đã bỏ ra cái giá gấp ba mới hái được Quả Đào Mật này xuống cho cậu.
Đừng quên những chuyện đã hứa với anh!” Nghiêm Trình Thành nói nhỏ.
“Quả Đào Mật?”
“Người hâm mộ của cô ấy gọi cô ấy như vậy!” Nghiêm Trình Thành giải thích.
“Biết rồi.” Giọng nói của Cung Dịch vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào: “Cậu tiếp tục đi, tôi sẽ thực hiện lời hứa.”
“À còn nữa, trừ cái này, tôi còn cần cậu giúp đỡ một chút, bên Cố Kiều Niệm muốn tôi trả trước bảy mươi phần trăm, cậu cũng biết bây giờ tiền bạc tôi có chút eo hẹp, không có tiền…”
“Một lát nữa tôi gửi qua cho cậu.”
“Tốt quá!” Nghiêm Trình Thành vui vẻ đáp lại
Cúp điện thoại.
Tư Bắc vắt hai chân ngồi đối diện Cung Dịch nhướng mi: “Ký rồi?”
“Ừ.” Cung Dịch đáp một tiếng.
“Lúc trước thì sống chết cũng không ký, nói là không hợp.
Bây giờ tăng lên gấp ba thì lại thích hợp, chậc…” Tư Bắc bĩu môi, rõ ràng rất chán ghét hành động này của Cố Kiều Niệm: “Thật là có nguyên tắc.”
Cung Dịch không lên tiếng.
Anh biết rõ mình đang làm gì.
Anh cũng không đến mức như Tư Bắc lo lắng, thích ngôi sao nữ mà anh nghi ngờ đã mua một đêm của anh.
Anh chỉ hơi tò mò, rốt cuộc người phụ nữ kia có phải là cô hay không.
Nếu như cô thật sự nông cạn thì sau này anh cũng sẽ không chú ý nhiều đến cô nữa.
Còn về tiền…
Chỉ một chút tiền lẻ mà thôi, anh cũng không thèm để ý, xem như là giúp Nghiêm Trình Thành đi.
**
Chu Chu chuẩn bị xong đồ dùng để ký hợp đồng, tìm một lý do rời khỏi nhà họ Cố.
Cố Đức Hạo rất lo lắng về vết thương trên mặt Cố Kiều Niệm, nhưng Dương Tuyết lại không ngừng gọi điện thoại cho ông ta hết lần này tới lần khác.
“Tôi đã hỏi về vết thương trên mặt Cố Kiều Niệm rồi, ít nhất cũng phải một tháng nữa mới lành.
Những công việc vốn dĩ được sắp xếp trong một tháng hoàn toàn không làm được! Cũng không có cách nào để ký hợp đồng nữa! Kiếm ít đi bao nhiêu tiền?” Trương Ngọc Mai tính toán một chút, nhìn tiền cứ chảy ra như nước thì tức giận đến mức đập bàn: “Con chó cái đó cố ý!”
Cố