Nếu là trước khi Cố Kiều Niệm bị thương, chắc hẳn khi Cố Đức Hạo nghe những lời này thì sẽ vui mừng đến phát điên, lập tức bắt Cố Kiều Niệm bỏ vô túi rồi gửi đi.
Nhưng bây giờ…
Mặt Cố Kiều Niệm bị thương thành như vậy, làm sao ông ta dám đưa cô đi chứ?
“Tổng giám đốc Kim, máu bầm trên người con gái tôi vẫn chưa tan hết.
Tôi biết ông thích da thịt mịn màng, hay là tôi giữ lại chăm sóc thêm mấy ngày nữa?” Cố Đức Hạo nở một nụ cười.
“Không cần, những vết bầm kia là ký hiệu ông đây để lại cho cô ta, ông đây sẽ để ý à? Cứ quyết định như vậy đi, ông sắp xếp càng sớm càng tốt!” Tổng giám đốc Kim đã nếm được mật ngọt, chờ đợi thêm hai ngày nhưng một ngày lại chẳng khác gì một năm.
Không thèm để ý mấy nguyên tắc kia, bé cưng mới quan trọng nhất!
Cố Đức Hạo còn muốn nói gì đó thì tổng giám đốc Kim đã cúp điện thoại.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trương Ngọc Mai lo lắng đến độ giậm mạnh chân: “Thêm hôm nay nữa cũng chỉ có ba ngày, ngoại trừ là thần tiên hạ phàm, nếu không thì sao mặt của Cố Kiều Niệm có thể bình phục được chứ?”
Sắc mặt Cố Đức Hạo cũng ảm đạm xuống.
Lúc này Cố Kiều Niệm vừa đi ra khỏi phòng.
“Cha mẹ, hai người sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?” Cố Kiều Niệm nhẹ giọng hỏi.
Trương Ngọc Mai than khóc đứng lên: “Tổng giám đốc Kim vừa mới gọi điện thoại tới, nói là nhớ con quá nên bảo chúng ta sắp xếp thêm lần nữa vào ngày mốt! Nhưng mà mặt của con bị thương thành như vậy, nếu như bị ông ta thấy được thì ba trăm triệu nhân dân tệ này chắc chắn sẽ gà bay trứng vỡ!”
Cố Kiều Niệm nhìn Trương Ngọc Mai đang khóc.
Trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Muốn làm loạn thì làm loạn đi, chỉ lo lắng không có tiền.
Từ trước đến nay vẫn luôn vậy, chỉ cần có tiền là được, có lợi hay có hại với cô cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của hai vợ chồng này.
Kiếp trước cô thật sự mù, cho dù chỉ là nhìn thấu một lần thì cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như vậy.
“Không thể dời lại sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Cha có dời, nhưng ông ta muốn ngày mốt!” Cố Đức Hạo tức giận nói: “Tên lợn béo này không phải không có phụ nữ khác, tìm đại một cô để giải tỏa trước không được sao?”
“Ông còn mặt mũi để nói vậy à? Nếu như không phải là bởi vì ông thì mặt con