Cung Dịch có quậy nhưng cũng chỉ quậy có mức độ ở trong lòng.
Giờ chưa phải lúc chính thức quay phim nên anh sẽ không lãng phí nhân lực và thời gian của mọi người.
Vốn nghĩ cứ trúc trắc như vậy một hai lần, đợi lúc quay thật thì mới nghiêm túc diễn.
Nhưng Cung Dịch thế nào cũng không ngờ tới Cố Kiều Niệm vẫn luôn dặn dò anh ở bên ngoài phải khắc chế, không thể tỏ ra quá xuất sắc, nhưng giờ so với anh, cô mới là người không phải dạng vừa đâu.
Cố Kiều Niệm cứ thế hôn anh tới phát ngốc.
Sau một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, hai người bắt đầu diễn lần thứ hai.
Nhảy qua phần kịch bản trước đó, lại đến phân cảnh hôn.
Lần này, những người ở trường quay chỉ cần trên tay không có việc gì thì ánh mắt đều đồng loạt nhìn qua đây.
Cung Dịch hạ mắt, anh hôn nhẹ chóp mũi của Cố Kiều Niệm, sau đó lại hôn cánh môi cô một chút, rồi lại một chút, một chút.
Từng chút một càng lúc càng hôn sâu.
Từng chút một càng lúc càng dùng lực.
Trong khoảnh khắc đó cả trường quay đều yên tĩnh lại.
Ánh mắt của mọi người đều dừng trên đôi môi đang dính lấy nhau của Cung Dịch và Cố Kiều Niệm.
Ở đoạn này, Mặc Hải vương sẽ bị Lãnh Diệc Nhiên quyến rũ đến ý loạn tình mê.
Nhưng cũng chỉ là một lát.
Thù hận của gia tộc ở trong thâm tâm nàng đã ăn sâu bén rễ rồi.
Chỉ cần nàng bắt đầu yêu nam nhận trước mặt này thì hình ảnh người thân thây lạnh chất đống, máu chảy thành sông, sẽ kéo theo lòng thù hận giống như một con rắn độc phun ra thạch tín đỏ tươi bò ra trong lòng nàng.
Tất cả tình yêu và khát vọng của nàng chỉ trong khoảnh khắc đã bị dội tắt.
"Cút mau!"
Mặc Hải vương đẩy Lãnh Diệc Nhiên ra, sau đó đứng lên, căm tức trừng hắn: "Lãnh Diệc Nhiên, bổn vương muốn ngươi làm nam sủng chỉ là vì muốn nhục nhã ngươi, chà đạp ngươi.
Muốn bò lên giường của bổn vương, ngươi không xứng."
Nói xong, Mặc Hải vương phẩy tay áo bỏ đi.
Phía sau là giọng nói mang theo ý cười của Lãnh Diệc Nhiên: "Tỷ sợ không thể quay đầu, vua của Mặc Hải hóa ra là người nhát gan, sợ trở thành hạ thần dưới áo của tù binh."
Mặc Hải vương không để ý đến hắn.
cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nội dung đoạn này trước sau chỉ có vậy.
Lần này, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đã hoàn hảo mà đi xong một lần.
Phó đạo diễn không khỏi kinh ngạc.
Dựa theo trình tự bình thường, những phân cảnh này phải phân ra ba cảnh nhỏ.
Hai cô trò này...!chỉ một lần đã quay xong rồi? Hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm?
"Được lắm! Được lắm!"
Đạo diễn xem xong, lập tức lướt qua một đống thiết bị, nhảy qua đây.
"Giữ vững trạng thái lúc này." Ông ta vui vẻ nói: "Giờ không tiếp tục diễn nữa, có một vấn đề hai người phải thương lượng đã."
"Ông nói đi." Cố Kiều Niệm nói.
"Lãnh Diệc Nhiên từ chỗ này, lúc hắn chậm rãi đến bên cạnh cô, quá trình này nếu dựa theo kịch bản thì chỉ có lời thoại, vậy sẽ hơi đơn giản quá, hai người phải làm thêm một vài động tác." Đạo diễn nói: "Ví dụ cậu lôi kéo váy của cô ấy? Hoặc đai lụa đỏ ở bên hông chẳng hạn? Chuyện này phải tự hai người thương lượng, đừng quá khắc ý mà phải hợp với lời thoại mới được."
"Hiểu rồi ạ."
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đồng thời gật gật đầu.
Cảnh diễn này là sau khi Mặc Hải vương đã kết thúc một trận chiến, nàng quay về cung, cố ý tìm đến nam sủng ca múa trợ hứng.
Y phục mà nàng mặc cũng không phải y phục hiên ngang như ngày thường nữa.
Nàng để đầu tóc xõa tung, mặc một chiếc váy dài màu đen, bên hông thắt đai lưng, là một chiếc đai màu đỏ được thêu dệt tinh xảo đẹp mắt.
Cung Dịch hạ mi mắt, nhẹ nhàng câu ra chiếc đai lưng, đem nó xoắn qua xoắn lại nơi đầu ngón tay.
"Đai đỏ này sao?" Cung Dịch nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm: "..."
Bạn nhỏ này thật sự là vô cùng thích mấy thứ màu đỏ thế này.
"Đúng rồi." Cố Kiều Niệm gật đầu.
"Để tôi thử độ mạnh yếu." Cung Dịch còn thực sự nghiêm túc nói.
"Ừm." Cố Kiều Niệm lại gật gật đầu.
Ai mà biết, giây tiếp theo, Cung Dịch kéo lấy chiếc đai lưng đỏ kia thiếu chút nữa còn kéo luôn cả cô vào trong lồng ngực.
"Như vậy không được rồi, dùng lực mạnh quá."
Sau khi kéo xong, vẻ mặt của nhóc tiểu trà xanh còn nghiêm túc lắc đầu tự mình phủ định.
Một dáng vẻ làm như bản thân thực sự không cẩn thận, dùng lực quá mạnh.
Sau đó, Cung Dịch gỡ đi từng lớp đai lưng đỏ, hết lần này đến lần khác tác quái bên người Cố Kiều Niệm.
Chu Chu không nhìn nổi nữa, cầm áo khoác của Cố Kiều Niệm qua đây, phủ thêm cho cô.
Lúc choàng áo, cô ấy hạ giọng dùng một âm thanh mà Cung Dịch có thể nghe được, nói: "Cậu Cung, cậu thu lại mấy phép thần thông của mình đi!"
Cung Dịch nhìn về phía Chu Chu, sau đó ở ngay trước mặt cô ấy lấy di động ra, gửi tin nhắn wechat.
Di động Chu Chu rung lên hai tiếng.
Chu Chu lấy ra đọc: "..."
"Sếp Chu không cần phải có tật giật mình, chỉ là đối diễn thôi mà."