Trong kịch bản, Phụng Cửu Khanh bắt Lãnh Diệc Nhiên về cung thành nam sủng, ý định là muốn nhục nhã hắn.
Nàng biết trong xương cốt, Lãnh Diệc Nhiên rất kiêu ngạo, cho nên lúc hắn tự hạ thấp địa vị lấy dáng vẻ nam sủng đến câu dẫn nàng, điều này nàng lại không nghĩ đến.
Nàng cho rằng Lãnh Diệc Nhiên nói để cho nàng đến xé rách hắn cũng đã là tự tôn cực hạn của hắn.
Bởi vậy lúc này, Phụng Cửu Khanh trêu chọc Lãnh Diệc Nhiên là bất ngờ.
Nên lúc Cung Dịch hôn lên cổ Cố Kiều Niệm, cô cũng biểu hiện bất ngờ rất chân thật.
May mắn cô là một diễn viên chuyên nghiệp, hơn nữa phối hợp ăn ý với Cung Dịch, cô hoàn toàn có thể tiếp được Cung Dịch tự phát huy tại trường quay.
Cố Kiều Niệm nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái phối hợp cảnh phim này với Cung Dịch.
Cung Dịch túm đai lưng đỏ của cô, hôn từ cổ chậm rãi đến bên tai, xong đó nói tiếp lời thoại.
Tiếp theo chính là diễn cảnh hôn.
Đoạn này cũng không khác lúc đối diễn mấy nhưng tình cảm của Cung Dịch rõ ràng càng thêm mãnh liệt hơn so với lúc đối diễn.
Quanh thân phát ra nhẫn nhịn và phẫn nộ, thật cẩn thận trừng phạt và đè nén xâm lược, cảnh này vậy mà không sai chút nào trong nguyên tác miêu tả về nam chính Lãnh Diệc Nhiên.
"Cắt!"
Đạo diễn nhìn chằm chằm hình ảnh trong màn hình.
Cả trường quay đều nín thở.
Mãi cho đến lúc quay được hình tượng mà mình muốn, đạo diễn lập tức đứng lên.
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch cũng buông ra.
Bởi vì trang điểm nên mặt đỏ sẽ không nhìn ra được, nhưng tai hai người lại cùng đỏ lên.
"Cần quay lại không?" Cố Kiều Niệm hỏi.
Đạo diễn xua tay:"Đoạn hôn cổ vừa rồi của hai người là ai thêm vào?"
Cố Kiều Niệm hơi do dự.
Có vài đạo diễn cũng không thích diễn viên tự phát huy ở trường quay.
Nhất là người mới như Cung Dịch vậy.
Anh tự thêm cảnh hôn, nếu truyền ra ngoài, không hẳn là một chuyện tốt với anh.
"Chúng tôi cùng thảo luận." Cố Kiều Niệm nói.
Cung Dịch ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa rồi còn hôn cổ trêu chọc người ta, một giây sau lại ngoan ngoãn vậy.
Chu Chu không có ý tưởng khác, chỉ nghĩ đổ trà vào trên người Cung Dịch!
Nhưng mà… nam trà xanh này cũng rất đáng yêu.
Hiện tại trà xanh đáng yêu rất hiếm có.
Hơn nữa trà Cung Dịch ngoài Cố Kiều Niệm không ai có thể nhìn thấy.
Coi như là trà xanh của riêng Cố Kiều Niệm đi.
"Tốt lắm!"
Đạo diễn vỗ đùi.
"Hoàn toàn là nét bút vẽ rồng điểm mắt, một đoạn này đã được hai người diễn sống động như thật, thể hiện sau khi Lãnh Diệc Nhiên tức giận ghen tị, rồi tâm tình nóng lòng câu dẫn đã được thể hiện bằng cách thức đẹp nhất!"
"Tôi chỉ là người hỗ trợ, cảnh này..." Mười ngón tay của Cố Kiều Niệm làm hình xòe hoa chỉ vào Cung Dịch bên cạnh: "Là Cung Dịch diễn rất tốt, cậu ấy rất có thiên phú, mới học biểu diễn một tháng mà thôi."
Cố Kiều Niệm không chút nào tiếc rẻ khen ngợi Cung Dịch trước mặt mọi người.
Không phải bởi vì anh là bảo bối trong lòng cô, cho dù không có tầng quan hệ này thì hai cảnh diễn của anh cũng biểu hiện rất tốt.
Nếu không phải có người ở đây cô khẳng định là muốn đẩy ngã Cung Dịch, ôm hai má của anh hôn liên tục, để tỏ vẻ tự hào đang vây xung quanh cô.
"Cậu!"
Đạo diễn chỉ vào Cung Dịch sau đó nói một câu mà có bao nhiêu diễn viên liều mạng hơn mười hai mươi năm cũng chưa chắc có thể nghe được.
"Trời sinh chính là để diễn."
Cố Kiều Niệm càng tự hào.
Cung Dịch trời sinh chính là để làm ngôi sao lớn lấp lánh nhất.
Dù là tình yêu hay là diễn viên, hoặc là còn cái khác nữa, từ nhỏ anh đã chói mắt rồi.
"Cảm ơn cô giáo Cố và đạo diễn khen ngợi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn." Cung Dịch rất bình tĩnh nói.
"Tất nhiên là phải cố gắng rồi, đường còn dài, cậu phải dùng tốt tài năng của cậu." Đạo diễn nói lời thấm thía.
Thời gian đã về khuya, đạo diễn không muốn mất thời gian nên nhanh chóng diễn cảnh thứ ba.
Bởi vì có vấn đề nối tiếp với cảnh trước nên trước khi quay, hai người còn cần nhớ lại lúc trước đã hôn đến đâu.
Ngay sau đó lúc quay trực tiếp bắt đầu từ cảnh hôn vừa rồi, làm lại một lần nữa.
Bên ngoài phó đạo diễn thấy đến lúc thích hợp, hô lên: "Cảnh tiếp theo."
Sau đó, Mặc Hải vương liền đẩy Lãnh Diệc Nhiên ra.
Cố Kiều Niệm đi ra khỏi màn ảnh.
Sau đó