Ngày hôm sau.
Chu Chu kể lại chuyện của Hách Tiểu Điềm cho Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm nghe xong thì hơi suy nghĩ: “Tra thử tình huống của bạn nhỏ này xem, nếu không tốt lắm thì lấy thân phận nhân sĩ tình yêu giúp đỡ một tay.
Nếu Tiểu Điềm không đề cập tới chuyện này thì chúng ta không cần hỏi, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
“Em hiểu rồi.”
Chu Chu gật đầu.
Cô ấy cũng định làm như vậy.
Hôm nay, Cố Kiều Niệm và Vũ Tuyết vẫn có vai diễn cùng nhau.
Nhưng nó không phải cảnh võ thuật như ngày hôm qua.
Đa số đều là diễn kịch.
Khi Cố Kiều Niệm đến nơi trang điểm, Vũ Tuyết cũng đã tới.
Cô ta đang nói chuyện phiếm với Tiểu Cổ.
Tiểu Cổ thật sự thích Vũ Tuyết, lúc này đang rối bời cả lên.
Chu Chu theo bản năng nhìn sang Cố Kiều Niệm.
“Tiểu Cổ có chừng mực.” Cố Kiều Niệm bình thản nói với Chu Chu.
“Vâng.”
Chu Chu gật đầu.
Lúc này, Tiểu Cổ cũng nhìn thấy Cố Kiều Niệm, lập tức nói một tiếng với Vũ Tuyết rồi khua tay chạy tới.
“Tay cô còn đau không?” Tiểu Cổ nhìn xuống tay Cố Kiều Niệm.
“Không đau nữa.” Cố Kiều Niệm trả lời.
“Cô Vũ Tuyết vừa mới tìm đến tôi là vì chuyện vết thương của cô, còn đưa cho tôi một lọ thuốc mỡ nói là có thể giúp hồi phục.
Con người chị ấy thật tốt, nói chuyện cũng rất dịu dàng.” Vẻ mặt Tiểu Cổ sùng bái: “Còn chụp ảnh chung với tôi nữa! Kiều Kiều, tôi hạnh phúc quá.”
“Tiểu Cổ, sau này đừng lấy đại những thứ này nữa, chuyện nước bỏ thêm keo sơn lần trước, anh đã quên rồi sao?” Chu Chu mở miệng nói.
“Cô Vũ Tuyết sẽ không chơi trò bẩn thỉu như vậy.” Tiểu Cổ lẩm bẩm.
Chu Chu còn muốn nói tiếp nhưng Cố Kiều Niệm đã cắt ngang: “Hôm nay phải thay mấy bộ?”
Tiểu Cổ lập tức trả lời: “Chỉ có hai bộ, buổi sáng một buổi và buổi tối một bộ, tối nay cô phải quay cả đêm.”
“Vậy trang điểm nhanh lên đi.”
Trong phòng trang điểm, Cố Kiều Niệm lại gặp Vũ Tuyết.
Cô vẫn bình thường, chào hỏi với Vũ Tuyết.
Vũ Tuyết cũng làm bộ làm tịch quan tâm tới vết thương của cô.
Sau đó có vài người bước vào phòng trang điểm.
Vốn dĩ Vũ Tuyết muốn xài chung phòng trang điểm với Cố Kiều Niệm, nhưng vì chuyện nước keo lần trước, Cung Dịch trực tiếp nhờ người của Hoàn Ảnh gây áp lực cho đoàn phim.
Vì tránh cho việc nữ chính bị mưu hại xảy ra một lần nữa, sau này phòng trang điểm của nữ chính là vùng cấm.
Chỉ có một mình cô mới được sử dụng.
Vũ Tuyết muốn trở thành một tiền bối dịu dàng hào phóng, cho nên sẽ không liều mạng vì một phòng trang điểm.
Cố Kiều Niệm hóa trang xong, theo thường lệ đi thẳng tới trường quay.
Cung Dịch chỉ có nửa phân đoạn vào buổi sáng nên tới hơi muộn một chút.
Hầu hết các diễn viên của đoàn phim đều đã rời đi.
Lúc anh xuống xe, đúng lúc gặp Vũ Tuyết đang xuống lầu cùng với biên kịch.
“Cung Dịch tới rồi.” Biên kịch nhìn thấy Cung Dịch bèn nở một nụ cười hiền hậu.
“Chào buổi sáng.” Cung Dịch lễ phép đáp lại.
“Có muốn chúng tôi đợi cậu không?” Chị biên kịch hỏi.
“Không cần phiền như vậy đâu.”
Mặc dù đã quen biết với biên kịch một thời gian, nhưng Cung Dịch vẫn giữ khoảng cách lịch sự với cô ấy.
Biên kịch cũng quen với điều này.
Sau khi Cung Dịch lên lầu.
Vũ Tuyết bất lực thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ này có vẻ không thích tôi cho lắm, vừa rồi chỉ chào hỏi với cô nhưng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.
Nhìn bộ dạng này có lẽ tôi già thật rồi, không còn sức hấp dẫn nữa.”
“Vớ vẩn.” Biên kịch vỗ nhẹ vào Vũ Tuyết: “Cung Dịch trước giờ không nhiệt tình với ai cả, không có ác ý gì đâu, cô suy nghĩ nhiều rồi.”
Vũ Tuyết cười cười: “Tôi chỉ đùa một chút thôi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Vũ Tuyết vừa đi được hai bước: “Ai da, coi đầu óc tôi này!”
“Làm sao vậy?”
“Lát nữa tôi còn phải tổ chức một cuộc họp video với các diễn viên nhỏ trong đoàn kịch!” Vũ Tuyết vỗ lên trán mình: “Cô xem tôi này, sáng sớm đã vội nói chuyện cốt truyện với cô nên quên mất chuyện này.”
“Không sao đâu, sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Cô đi trước đi, lát nữa chúng ta gặp nhau ở phim trường.”
Biên kịch vừa đi, Vũ Tuyết xoay người, đi thẳng lên lầu.
Lúc này, toàn bộ tòa nhà không còn một người nào.
Lúc Vũ Tuyết tìm được Cung Dịch, anh đang ở phòng pha trà.
“Cung Dịch.” Vũ Tuyết đi thẳng vào.
Cung Dịch liếc mắt nhìn cô ta: “Có chuyện gì sao?”
Vũ Tuyết cười dịu dàng: “Cung Dịch à, có phải tôi đã làm gì khiến cậu không vui à? Tôi thấy