“Cô Hứa, ăn thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể phát biểu lung tung.
” Chu Chu cau mày nói.
“Chu Chu, tôi chỉ nói vậy thôi, sao cô lại tức giận? Nếu chị ấy thật sự hát rất hay, sao trước đây chị ấy còn hát nhép làm gì?” Hứa Hi Nghiên ra vẻ tuỳ tiện nói.
Cô ta biết, các nhạc sĩ đều rất xem thường việc hát nhép trên sân khấu.
Chạy tới đây nói là vì muốn Khúc Mộc chán ghét Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm mỉm cười nhìn cô ta: "Việc này chắc cô phải đi hỏi đoàn đội với người đại diện trước của tôi thì mới có được đáp án, tôi chỉ nghe theo sự sắp xếp của bọn họ thôi, nhưng mà dù sao hát nhép mãi cũng không tốt, bản thân tôi cũng rất khinh thường nó, bây giờ đổi đoàn đội rồi, tôi có thể quyết định mọi chuyện, dĩ nhiên sẽ không làm việc đó nữa, cô có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.
”
Hứa Hi Nghiên: “…”
Không ngờ cô ta lại không phản bác mình, lại còn thuận theo lời mình, đổ hết trách nhiệm lên đầu đoàn đội cũ.
“Tiền bối, sao chị lại nghiêm túc thế?” Hứa Hi Nghiên cười giả lả, “Tôi chỉ nói vài câu thôi mà.
”
“Việc hát nhép liên quan đến thái độ trên sân khấu, cô có thể tùy tiện đề cập đến nó, nhưng tôi phải rất nghiêm túc.
” Cố Kiều Niệm nói một cách nghiêm túc.
Hứa Hi Nghiên: “…”
“Đều là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc tới nữa.
” Khúc Mộc xua tay.
Hứa Hi Nghiên mỉm cười: “Thầy nói đúng.
”
Sau đó Khúc Mộc nói với Cố Kiều Niệm, "Sau này cô từng nghĩ đến chuyện ra bài hát chưa?”
Cố Kiều Niệm lắc đầu: “Tạm thời chưa có kế hoạch này.
”
"Nếu sau này có, vậy thì chúng ta có thể thử hợp tác, âm sắc của cô rất hay, trong kho ca khúc của tôi có khá nhiều bài hợp với cô.
”
Đôi khi các nhạc sĩ là như thế.
Phần lớn thời gian đều rất cao ngạo, có người cầm tiền đến tận cửa xin ca khúc, chưa chắc họ đã đồng ý gặp mặt.
Nhưng khi thực sự gặp được một ca sĩ hợp khẩu vị của mình.
Dù có phải đập tiền vào cũng muốn lôi kéo người này đi làm ca khúc với mình.
"Còn có chuyện tốt như vậy sao? Thế vãn bối xin cảm ơn ngài trước, có thể được ngài đánh giá có âm sắc tốt là vinh hạnh của tôi.
” Cố Kiều Niệm hào phóng đồng ý chuyện này.
Hứa Hi Nghiên ở bên cạnh: “…”
Quả nhiên đàn ông đều là đồ ngốc, chỉ biết nhìn mặt phụ nữ mà thôi.
Đám nhạc sĩ vô tích sự cũng đều như vậy.
Sau đó, cô ta liếc mắt nhìn nghệ sĩ già Bùi Hữu Hiền đang ngồi đằng kia với vẻ mặt nghiêm túc.
Đây mới là phong thái của tiền bối lớn.
Tốt hơn so với cái tên Khúc Mộc vừa xuất hiện đã quỳ liếm Cố Kiều Niệm này nhiều.
Chỗ ngồi của cố vấn ở đây rất hẹp.
Hứa Hi Nghiên chạy tới cũng thấy nhàm chán, vốn định quay về vị trí chờ ghi hình.
Nhưng theo tầm mắt của mình, cô ta lại thấy ở một góc của cái bàn dài dành cho các cố vấn, chỗ gần váy của Cố Kiều Niệm có một chỗ sứt nhỏ.
Hứa Hi Nghiên liếc nhìn váy ren của Cố Kiều Niệm.
Cô ta biết nhiều bộ trang phục biểu diễn của các nghệ sĩ đều là đồ mượn từ các thương hiệu lớn.
Dùng xong thì phải trả lại.
Hỏng thì bản thân phải đền.
Hơn nữa, sắp bắt đầu ghi hình.
Nếu Cố Kiều Niệm vì việc riêng của mình mà quay về thay váy, làm trễ thời gian ghi hình… Sau đó lại mua hot search cô ta giở thói ngôi sao ở trường quay…
Hứa Hi Nghiên nghĩ vậy, trong lúc mọi người không chú ý, cô ta nhẹ nhàng móc góc váy của Cố Kiều Niệm vào khe sứt.
Sau đó, cô ta cũng không rời đi mà ngồi chắn đoạn gấu váy bị mắc, cố ý gợi đề tài trò chuyện với Khúc Mộc.
“Chuẩn bị tại chỗ, sắp bắt đầu ghi hình!”
Lúc này, giọng nói của đạo diễn truyền ra từ micro.
“Mọi người trở về chỗ của mình đi.
” Hứa Hi Nghiên nói xong bèn đi về vị trí của mình.
Vị trí của Cố Kiều Niệm ở phía bên kia bàn của cố vấn.
Cô vừa đối chiếu lịch trình với biên đạo, vừa đi về phía vị trí của mình, nhưng vừa đi được hai bước thì tiếng vải bị xé rách vang lên.
“Ôi trời! Kiều Kiều, váy của chị bị rách rồi!”
Hứa Hi Nghiên làm to chuyện kêu lên.
Mọi ánh mắt của những người xung quanh lúc này đều đổ dồn về phía Cố Kiều Niệm.
Hứa Hi Nghiên cảm thấy rất hả hê.
Đồng thời còn hơi tiếc nuối, vừa rồi cô ta quá sợ bị Quý Kiều Niệm phát hiện, chỉ móc gấu váy vào khe hở, cho nên váy không bị rách đến mức lộ hàng.
Nếu đến mức khiến cô ta lộ hàng thì đó mới thật sự gọi là hả hê!
“Sao lại bị mắc vào đây chứ?" Chu Chu vô cùng kinh ngạc.
“Phải làm sao đây? Còn ghi hình được không?” Hứa Hi Nghiên tỏ vẻ lo lắng.
Cố Kiều Niệm đưa mắt nhìn sang cô ta.
Dù sao cũng vừa mới bị Cố Kiều Niệm bóp cổ, Hứa Hi Nghiên bị cô nhìn chằm chằm lập tức có cảm giác như cổ bị siết chặt.
“Trời ạ! Sắp bắt đầu ghi hình rồi, sao bây