Nhớ lúc đầu, sau khi Cố Kiều Niệm ngủ với bảo bối Kim Cương, nhìn khuôn mặt đẹp trai độc nhất vô nhị của anh, cô còn từng thầm cảm thán.
Một mầm non tốt thế này mà không tiến vào giới giải trí, lại chạy đi làm nghề này đúng là quá lỗ.
Bây giờ.
Nhìn bảo bối Kim Cương trên sân khấu.
Cố Kiều Niệm cảm thấy cái miệng này của mình… có lẽ đã được khai quang rồi!
Mới có một tháng mà bảo bối đã tiến vào vòng giải trí rồi còn gì?
Sau khi sống lại lâu như thế, Cố Kiều Niệm làm gì cũng đều cảm thấy rất có lý.
Chỉ có bây giờ.
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt như đã làm chuyện gì đuối lý, trong lòng tự nhủ, đêm đó cũng không bật đèn, cô còn dùng dây buộc tóc che mắt anh ta lại.
Cố Kiều Niệm! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Anh ta không thể nhận ra mày!
Sau khi tự nhủ trong lòng một hồi, thần kinh căng thẳng của Cố Kiều Niệm từ từ thả lỏng.
Lúc này, những cố vấn khác đã bắt đầu trò chuyện với bảo bối Kim Cương… À bậy nào, với thực tập sinh tự do Cung Dịch.
“Điều kiện ngoại hình rất tốt, tôi thấy trong tài liệu có viết, từ nhỏ cậu đã học nhạc cổ điển?” Khúc Mộc nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, “Nhưng thời gian làm thực tập sinh… chỉ có nửa tháng?”
“Đúng, tham gia cuộc thi này là quyết định tạm thời, việc chuẩn bị cũng rất gấp rút.
” Cung Dịch đáp.
Cũng không biết là lương tâm cắn rứt hay gì nữa.
Khi nghe anh nói việc tham gia cuộc thi là một quyết định tạm thời, Cố Kiều Niệm cảm thấy hình như ánh mắt anh đột nhiên liếc qua mình.
Toi rồi…
Dây thần kinh vừa thả lỏng lập tức căng thẳng trở lại.
Nghĩ kỹ lại thì tin tức cô sẽ tham gia chương trình này đã bị rò rỉ từ nửa tháng trước thì phải?
“Ngoài ca hát, vũ đạo cũng rất quan trọng đối với boygroup.
” Lúc này, Hứa Hi Nghiên lên tiếng, giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy, “Sau này bạn phải chăm chỉ luyện tập phần này, có chỗ nào không hiểu có thể tới hỏi tôi.
”
Cung Dịch vẫn giữ vẻ mặt đầy xa lánh: “Cám ơn cố vấn.
”
Hứa Hi Nghiên cực kỳ vui vẻ.
Sớm nghe nói, lần này tổ tiết mục dồn hết vốn liếng để tuyển chọn thực tập sinh trong giới giải trí, vừa rồi nhìn hơn nửa, tuy có nhiều soái ca nhưng cô ta đã từng thấy vô số soái ca, loại đẳng cấp này cô ta xem ngán rồi.
Đến tận khi Cung Dịch xuất hiện!! Đây mới là hình mẫu soái ca tiêu chuẩn cao trong lòng cô ta!
Cho dù anh không biết gì cả, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ vui tai vui mắt để trở thành top 1 trong số tất cả đám thực tập sinh ở đây rồi!
Các cố vấn phát biểu theo vòng tròn, cuối cùng đến lượt Cố Kiều Niệm.
Cuối cùng ánh mắt Cung Dịch cũng dừng lại ở chỗ cô.
Các cố vấn khác cũng nhìn Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm ngoài mặt mỉm cười, thật ra não cô bây giờ đã chết máy rồi: “Bắt đầu màn trình diễn của bạn đi.
”
Tất cả mọi người: “???”
Thực tập sinh trước đó, Cố Kiều Niệm ít nhiều gì cũng nói vài câu, đến người này lại kêu bắt đầu biểu diễn luôn?
Cung Dịch không có phản ứng gì.
Khóe miệng khẽ nhếch lên.
Phụ nữ tài giỏi cũng biết sợ đấy!
Thật sự thú vị.
Lúc này, hai người cũng không ngờ, chỉ vì giây phút xếp hạng ngắn ngủi ban đầu này.
Sau đó còn dẫn đến một trận gió tanh mưa máu không thể giải thích được.
Lúc này, nhân viên cẩn thận đẩy một cây đàn piano lên.
Cung Dịch bước tới ngồi xuống, mười ngón tay mảnh khảnh nâng nắp đàn lên, tiếp đó, mười ngón tay lướt trên phím đàn đen trắng, thử âm thanh một lượt.
Những động tác này diễn ra trôi chảy.
Khí chất lạnh lùng, động tác tao nhã, cử chỉ đầy cao quý, không biết còn tưởng anh là hoàng tử từ đâu tới.
Nghiêm Trình Thành ngồi trong phòng điều khiển xem đoạn ghi hình đã rơi nước mắt vì kích động.
“Bắc Bắc, lần này anh trai chú thực sự sắp giàu to rồi!” Nói xong, Nghiêm Trình Thành còn giơ tay tạo hình chữ V, “Kiều Kiều và Dịch Dịch, hai con át chủ bài, là giấy thông hành để anh trai chú làm giàu!”
“Anh có thể có dáng vẻ giống phú nhị đại lên được không?” Tư Bắc tỏ vẻ ghét bỏ.
Nhưng…
Anh ta nhìn Cung Dịch trên màn hình: “Sau sự việc bốn năm trước, Cung Dịch không bao giờ chạm vào piano nữa”.
Nghiêm Trình Thành dừng lại, vừa khóc vừa cười.
Anh ta lau mặt, không tiếp lời câu nói này của Tư Bắc, chỉ khẽ thở dài.
Sau khi thử và chỉnh đàn xong.
Cung Dịch bắt đầu màn biểu diễn quyết định xếp hạng của mình.
Anh chọn một bài dân ca Pháp, giai điệu rất lãng mạn, phối hợp với âm điệu nhẹ nhàng của piano.
Bầu không khí trong hội trường bỗng chuyển từ màn ca hát, nhảy múa sôi động trước đó không lâu sang trầm lắng.
Biết thì còn biết đây là đến tham gia cuộc thi.
Không biết thì còn tưởng là tới nghe hòa nhạc.
Cố Kiều Niệm rất ngạc nhiên, không ngờ giọng hát của bảo bối Kim Cương lại đỉnh như thế.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận.
Đêm đó, giọng anh đúng là