Phòng trang điểm của đám người Cung Dịch ở dưới lầu.
Sau khi quay phim xong, anh quay về phòng trang điểm, bên phía công ty lập tức gọi điện đến.
Nghe điện thoại xong, vừa hay anh đang đứng ngay lối thoát hiểm,
Tổng thanh tra Tiêu thật sự quá phấn khích.
Ngay từ đầu vẫn còn ăn nói kín kẽ, cẩn thận.
Nhưng về sau thì vì quá vui mừng nên âm lượng không thể khống chế được.
Cung Dịch đang ở dưới lầu, không nghe thấy rõ tiếng Cố Kiều Niệm, nhưng vì mơ hồ nghe thấy được cái tên Cố Kiều Niệm, giọng của tổng thanh tra Tiêu nghe có vẻ cũng không được thân thiện cho lắm, Cung Dịch nghe xong, trực tiếp đẩy cửa bước xuống hành lang thoát hiểm.
Anh vừa bước vào, liền nghe thấy mấy câu kia của tổng thanh tra Tiêu, chơi chán rồi cho ông chơi, sau đó đèn trong hành lang vụt tắt.
Cung Dịch khá hiểu Cố Kiều Niệm.
Biết rằng cô là một người mạnh bạo.
Nhưng không ngờ, cô lại là một người táo bạo như vậy.
Trong không gian hỗn tạp.
Không biết cái đống đồ này là dùng để chụp quảng cáo gì, mùi hương rất nồng, xộc lên có chút choáng ngợp.
“Chị gái thật không có lương tâm, rõ ràng tôi đang cầu xin cô, sao lại thành chọc giận cô rồi?”
Cung Dịch tùy ý nắm chặt lấy cằm Cố Kiều Niệm, không hề có ý muốn phản kháng lại.
Giọng điệu thả lỏng, mang theo chút châm chọc.
Trái tim Cố Kiều Niệm run lên: “…”
Ai bảo anh gọi là chị gái?
Còn nói cô không có lương tâm?
Anh hai à! Lúc anh làm nũng có thể đừng cám dỗ như thế không?
“Ai cần anh cầu xin?” Cố Kiều Niệm rụt tay về, nếu không buông ra, đầu ngón tay cố sắp bỏng mất: "Anh vừa mới làm gì vậy? Sao ông ta lại kêu thảm thiết như vậ?
“Ông ta?” Cung Dịch khẽ nhíu mày, vẻ mặt thờ ơ: “Trong hành lang có người không? Vừa nãy hình như tôi có nghe thấy tiếng giẫm lên cái gì đó, sao lại không cẩn thận thế.
”
Cố Kiều Niệm: “…”
Đã kêu thảm lên vậy rồi, anh còn không để ý sao?
“Chị gái…”
“Không được gọi là chị gái!” Cố Kiều Niệm lo sợ, che ngay miệng Cung Dịch lại.
Người gọi cô là chị gái rất nhiều.
Con trai cũng có.
Nhưng chưa bao giờ có ai, gọi cô một tiếng chị gái mà có thể khiến cho nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh, nhũn cả chân ra như vậy cả.
Ánh mắt Cung Dịch bình tĩnh nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, bắn ra tia lửa, Cố Kiều Niệm đột nhiên nhớ đến hình ảnh quen thuộc, tối hôm đó ở cổng khách sạn… Cô sợ anh nói ra, cũng vì thế là bịt lấy miệng anh!
Cố Kiều Niệm giống như bị điện giật, rụt tay về.
Thấy Cung Dịch bình tĩnh như vậy, trong lòng Cố Kiều Niệm cảm thấy may mắn, chuyện qua lâu như thế rồi, tối hôm đó anh còn uống say, chắc là sẽ không nhớ gì?
Nhưng giây tiếp theo, hiện thực đã đánh nát ảo tưởng may mắn này của cô.
Một tay Cung Dịch chống vào tường, để sát bên tai Cố Kiều Niệm, khẽ cuối đầu từ từ tiếp cận đến gần trước mặt cô: “Chặn miệng, sau đó… Lại muốn cưỡng hôn?”
Vẫn là giọng nói trầm thấp đó.
Lần này còn mang theo ý cười, cười đến thấm tận tâm can.
Cố Kiều Niệm lập tức hóa đá.
“Không giả vờ nữa?” Ngay sau đó cô bình tĩnh trở lại.
“Ừ, chơi như thế chán rồi.
” Cung Dịch nghiêm túc gật đầu: “Không phải lần trước ở phòng tập cô nói rằng sau khi chụp quảng cáo xong muốn tìm tôi nói chuyện sao? Nói đi.
”
Coi như vẫn còn ngoan.
Nhưng đừng gọi là chị gái nữa.
Có điều…
Chơi?
Quả nhiên trước đây anh chỉ là đang đùa dai mà thôi?
Cố Kiều Niệm tức giận, lồng ngực nghẹn ứ một cục.
“Tối hôm đó tôi bị người ta bỏ thuốc.
” Cố Kiều Niệm nói thẳng.
“Tôi biết.
” Cung Dịch gật đầu.
“Anh biết thì tốt rồi, anh đã làm cái gì, tôi và anh đều hiểu rõ.
Đôi bông tai đá quý kia không hề rẻ, anh mang đi bán đủ để anh tiêu xài phung phí một trận, tối hôm đó chỉ là một cuộc giao dịch tôi bỏ tiền ra mà thôi, không có ý gì khác.
”
Cố Kiều Niệm vô cùng nghiêm túc nói: “Cung Dịch, vẫn là mấy câu nói đó, anh giúp tôi, tôi không muốn ra tay với anh, chuyện tối hôm đó xem như là chuyện đã qua, được không?”
Cung Dịch nghe thấy câu “Anh làm cái gì, tôi và anh đều hiểu rõ.
” nhịn không được, bật cười.
“Anh cười cái gì?” Cố Kiều Niệm nhíu mày, lập tức nghiêm túc hẳn lên.
“Không được.
Ở chỗ này của tôi không quên được chuyện tối hôm đó,” Cung Dịch vươn tay chỉ vào đầu Cố Kiều Niệm: “Cô giáo, tôi nói cho cô biết, lần đầu tiên trân quý nhất bị người ta lấy mất, cô bảo tôi làm thế nào mà cho qua được?”
Cố Kiều Niệm nghe như sét đánh ngang tai.
“Lần đầu tiên của anh?”
“Ừ.
” Cung Dịch gật đầu: “Còn chưa kịp ‘ra khơi’ đã gặp phải cô.
”
Nói ra