Thật ra…
Bề ngoài, Cung Dịch trông có vẻ rất nghiêm túc thương lượng với Cố Kiều Niệm chuyện gì đó.
Nhưng trên thực tế, anh đang tức giận.
Qua một thời gian, sau này Cố Kiều Niệm đã hiểu sâu về Cung Dịch thì mới biết.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, Cung Dịch thấy Quả Đào Mật Cố Kiều Niệm này, cực kỳ giống thịt Đường Tăng, chỉ muốn cắn một miếng.
Về phần rốt cuộc cô có phải là Đường Tăng không gần nam giới hay không, Cung Dịch thật sự không rõ.
Anh càng không hiểu thì càng nghĩ càng tức! Càng nghĩ càng tức!
Tức giận thành ra thế này thì không làm một chút sao được chứ?
Bên ngoài ầm ầm.
Cố Kiều Niệm kinh sợ nhìn sang Cung Dịch.
Gương mặt của anh, cảnh vật lúc sáng lúc tối, bóng dáng của anh hiện lên càng rõ ràng.
Đặc biệt là ánh mắt của anh.
Rõ ràng là dáng vẻ bình tĩnh không chút dao động, nhưng Cố Kiều Niệm lại cảm thấy một sức mạnh trong tình cảnh nguy hiểm này, khiến cô nhất thời quên luôn cả việc hít thở.
“Gần đây anh hết tiền?”
Một lúc sau Cố Kiều Niệm mới lên tiếng hỏi.
“Không có.
” Cung Dịch thẳng thắn đáp lại.
“Đôi bông tai đá quý đâu?”
“Không bán!” Cung Dịch không chút do dự trả lời.
Câu nói “không bán” chẳng hề ngập ngừng này của Cung Dịch khiến cho trái tim Cố Kiều Niệm như bị đánh mạnh một cái.
Chuyện này không phải quá vô lý sao?
Không bán đôi bông tai đá quý, sau đó lại đi bán thân?
Là luyến tiếc sao?
Nó còn quan trọng hơn cả bản thân sao?
“Cung Dịch, tôi sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư của anh, nếu như anh không có tiền tôi sẽ cho anh mượn.
” Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói: “Anh là người làm nghệ thuật… từ trước đến nay không thể làm chuyện mua bán, lỡ như bị người khác bắt được điểm yếu, anh coi như xong đời!”
“Tôi biết.
” Cung Dịch nhìn cô: “Cho nên tôi mới đến tìm cô giáo để tiếp tục mua bán.
”
Nhìn qua người ta nói rất có lý.
“Anh cần bao nhiêu tiền, cho tôi số tài khoản, tôi cho anh mượn.
” Cố Kiều Niệm lấy ra điện thoại của mình, mở ghi chú ra.
Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Cung Dịch cầm lấy.
Cố Kiều Niệm ngạc nhiên nhìn anh.
Cung Dịch tức giận, đã dần dần sắp bộc lộ ra rồi.
Nếu như lúc này có Nghiêm Trình Thanh ở đây, nhất định sẽ cổ vũ cho Cố Kiều Niệm, nhiệt liệt vỗ tay.
Người có thể khiến Cung Dịch bộc lộ sự tức giận ra ngoài.
Chỉ có duy nhất một mình Cố Kiều Niệm.
“Cô không đồng ý mua tôi, là vì định mua Vưu Vi? Hay là ở đây còn có người đàn ông khác?”
Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười.
“Tôi không cần ai cả!” Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết anh nghe được mấy tin đồn xấu xa này từ đâu, bây giờ xin anh hãy nhìn tôi, chính miệng tôi nói cho anh nghe.
Từ trước đến nay Cố Kiều Niệm chưa bao giờ có suy nghĩ đó, bây giờ cũng không, sau này sẽ càng không, hiểu chưa?”
Cung Dịch nghe xong, khẽ nhíu mày một cái.
Sau đó anh lấy điện thoại của Cố Kiều Niệm, nhanh chóng nhập vào thứ gì đó rồi khóa lại, một tay kéo lấy tay Cố Kiều Niệm đặt điện thoại vào tay cô.
Cố Kiều Niệm: “…”
Đây là một cậu bé có lễ nghi.
“Một trăm ngàn đủ không?” Cố Kiều Niệm cho rằng anh vừa nhập số tài khoản vào.
“Không cần tiền của cô.
”
Nghe thấy câu nói của Cố Kiều Niệm, Cung Dịch liền tức giận.
Cô không suy nghĩ đến chuyện này.
Chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi.
“Không cần tiền?” Cố Kiều Niệm khẽ nhíu mày.
Chẳng phải nói là hết tiền sao?
Không phải là hết tiền mới đến cầu xin bao nuôi sao?
Bây giờ sao lại nói là không cần?
“Cô không cần tôi, đương nhiên tôi không có lý do gì để nhận tiền của cô.
” Cung Dịch đáp lại.
Cô không cần tôi…
Trong lòng Cố Kiều Niệm tự dưng cảm thấy tội lỗi một cách khó hiểu?
“Đây là tôi cho anh mượn.
”
“Mượn cần phải trả, không cần.
”
Cố Kiều Niệm: “?”
“Tôi đi ra ngoài xem sao, cô quay về phòng trang điểm đi.
” Cung Dịch nói xong, đặt bàn tay lên nhẹ xoa đầu cô, sau đó trước khi Cố Kiều Niệm phản ứng lại, đã nhanh chóng đẩy cửa bước ra.
Cố Kiều Niệm sờ lên đầu của mình.
Bị Cung Dịch chọc tức đến bật cười.
Mấy tuổi rồi chứ!
Mà còn dám sờ đầu chị?
Tức giận xong, Cố Kiều Niệm vươn tay đỡ lấy trán, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Tên nhóc này…
Cuối cùng vẫn muốn chọc cô rồi mới chịu đi…
Nhưng nếu anh đã không đưa cho cô số tài khoản, thì vừa nãy đã nhập gì vào điện thoại?
Cố Kiều Niệm mở khóa điện thoại.
Bên trong ghi chú, là số điện thoại của Cung Dịch.
Tổng thanh tra Tiêu bị khiêng lên lầu, lúc này ở cửa hành lang đã kín người, tình hình vô cùng hỗn loạn.
“Nhất định phải tìm ra hai tên khốn nạn kia!” Tổng thanh tra Tiêu vừa hậm hực vừa mắng chửi.
“Cung Dịch!”
Hứa