Chờ đến khi mấy người Khương Chi Chi về đến nhà, đèn đuốc trong nhà đã sáng trưng.
Vừa thấy Khương Chi Chi vào cửa, Khương Bác đã giận sôi máu: “Trời tối mà mấy đứa không về nhà, hơn nữa ở ngoài mà lại còn gây chuyện!”
Ông ta là người đã có tuổi, không nhắc tới đứa bé trong bụng Tần Liễu, dưới gối chỉ hai cô con gái này, vậy mà suýt nữa lại xảy ra chuyện.
Lúc biết tin, huyết áp ông ta đã tăng không ít.
“Từ hôm nay trở đi, nếu không được bố cho phép thì hai đứa không được ra khỏi cửa, đặc biệt là con đấy Khương Chi Chi.
”
Khương Bác tức giận trừng mắt với Khương Chi Chi: “Ở nhà tự kiểm điểm lại đi.
”
Khương Nhược Vi lấy cớ bị thương, trực tiếp tránh khỏi trách phạt, chỉ có một mình Khương Chi Chi bị quở trách.
Tần Liễu đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Được rồi ông Khương, Chi Chi với Nhược Vi bình an không có việc gì là tốt rồi, để hai đứa đi nghỉ ngơi trước đi.
”
Khương Chi Chi bĩu môi, thuận tay muốn lấy ly nước ấm để an ủi bản thân, nhưng lại không ngờ là bị Mạc Hạo Thần Phát hiện.
“Chi Chi, để anh rót nước cho em, cẩn thận nóng.
”
Mạc Hạo Thần Không muốn buông tha bất kỳ cơ hội xun xoe nào, bày ra vẻ mặt mà mình tự nhận là đẹp trai và tràn đầy tình cảm chân thành.
Hoàn toàn quên rằng bây giờ mặt mũi mình đang bầm dập, mắt mũi dồn một cục, trông rất buồn cười.
“Ôi… Thật xấu!” Khương Chi Chi làm bộ bị dọa sợ nhảy dựng lên: “Mạc Hạo Thần, trông khuôn mặt sưng phù của anh quá đáng sợ rồi!”
Nhẹ nhàng trốn ra sau rồi trực tiếp đi thẳng về phòng.
Cô không hề che giấu dáng vẻ ghét bỏ làm tim Mạc Hạo Thần đau nhói, sắc mặt của anh ta lập tức đen thui.
“Nhìn xem, thái độ của nó như vậy là sao hả!”
Khương Bác nhịn không được oán trách hai câu rồi quay lại quan tâm đến con gái thứ hai của mình: “Nhược Vi, con cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi, chú ý miệng vết thương, đừng đụng vào nước.
”
“Vâng ạ.
” Khương Nhược Vi ngoan ngoãn gật đầu, Mạc Hạo Thần nhìn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của cô ta, đôi mắt chợt lóe: “Để anh đỡ Nhược Vi trở về.
”
“Vậy thì cảm ơn anh Hạo Thần.
”
Đôi mắt Khương Nhược Vi cong lên, hai người không hẹn mà nhìn thẳng vào mắt nhau, đám người đã giải tán gần hết, hai người đi đến một góc ít người qua lại trong vườn hoa sau nhà.
“Nhược Vi, anh nhớ em muốn chết!”
Mạc Hạo Thần tiến lên, lại bày ra dáng vẻ mà mình tự cho là đẹp trai, nhưng lại quên rằng bây giờ mặt mình đã sưng như đầu heo, vừa nhìn thấy thôi đã cảm thấy buồn nôn.
“Anh Hạo Thần…”
Nhìn thấy gương mặt heo của anh ta đang áp sát lại gần, Khương Nhược Vi cố nén cơn buồn nôn, theo bản năng né tránh ôm ấp.
Động tác chần chờ này bị Mạc Hạo Thần phát hiện, sắc mặt anh ta lập tức trở nên âm u: “Bây giờ đến em cũng ghét bỏ anh sao?”
“Sao lại thế chứ, anh Hạo Thần, chỉ là vừa nãy em mới nghĩ vài chuyện nên có hơi mất tập trung.
”
Khương Nhược Vi vô tội lắc đầu, dịu dàng hỏi: “Anh không cảm thấy chuyện hôm nay có gì đó kỳ lạ sao?”
Rõ ràng bọn họ đã tìm người mua chuộc vài tên côn đồ trước, chắc hẳn không có sơ sót gì, nhưng không những không có màn anh hùng cứu mỹ nhân mà còn khiến mình gặp họa.
Cảm nhận được cảm giác đau nhói từ sau lưng truyền đến, Khương Nhược Vi hít sâu một hơi nhưng cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
“Cái con mụ Khương Chi Chi này đúng là quá may mắn!”
Tốn nhiều tiền mà còn bị người ta đánh một trận, Mạc Hạo Thần cũng tức anh ách: “Chờ lần sao, nhất định anh phải xử đẹp cô ta!”
Trong nhà họ Nguyên.
“Cận Mặc, con mau đến xem này, đây là con gái nhỏ của nhà họ Khương, trông dịu dàng ngoan ngoãn, rất xứng với con đó.
”
Nguyễn Lam vui vẻ cầm ảnh chụp trên tay, lên tiếng gọi Nguyên Cận Mặc đang chuẩn bị ra cửa.
“Mẹ xem rồi làm đi, con còn có việc.
”
Nguyên Cận Mặc hơi nhíu mày, mặc thêm áo khoác rồi lập tức rời đi, từ đầu đến cuối không ai có thể ngăn lại.
“Thật là, đến cả việc lớn cả đời của mình mà cũng không để trong lòng.
”
Nguyễn Lam thở dài, Nguyên Thường Tĩnh thấy thế lập tức an ủi mẹ: “Mẹ, con gái lớn nhà họ Khương xấu xí mập mạp, không phải đối tượng phù hợp để chọn làm vợ, trước mắt con thấy cô con gái nhỏ này của nhà họ không tệ.
”
Nguyễn Lam cúi đầu ảnh chụp, ánh mắt hơi híp: “Đúng là trông con gái nhỏ nhà họ Khương rất ngoan ngoãn, có thể suy xét.
”
Nguyên Thường Tĩnh phụ họa gật đầu: “Chờ con tìm một dịp, tạo cơ hội cho hai đứa nó gặp mặt.
”
…
Đến ngày thứ ba bị Khương Bác hạ lệnh “cấm cửa”, Khương Chi Chi đã “công khai” ra cửa.
Chờ khi cô đến địa điểm đã hẹn trước thì phát hiện có người ngồi ở đó rồi.
Khi Du Ánh ngẩng đầu lên, choáng với cảnh tượng tươi đẹp trước mắt, buột miệng thốt ra: “Cô thật sự là cô Khương sao…”
Mấy ngày nay Khương Chi Chi ăn uống rất điều độ, vì thế đã đạt được một ít hiệu quả.
Rõ ràng vẫn là dáng vẻ trước kia, nhưng ấn tượng đầu tiên lại hoàn toàn khác biệt!
Cả người giống như được phủ thêm một tầng ánh sáng, trông vô cùng có sức sống.
Du Ánh nhìn thân hình bị che giấu dưới bộ quần áo rộng thùng thình, cảm thấy không chắc chắn lắm.
“Gọi tôi là Chi Chi là được rồi.
” Khương Chi Chi nói, đôi mắt cong lên: “Đúng là tôi đã gầy