Từ sau khi ăn đập xong, gương mặt Mạc Hạo Thần bị sưng phù, xấu đến mức không thể gặp ai.
Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, mỗi phút mỗi giây đều tiến hành oanh tạc bằng điện thoại.
“Chi Chi, chúng ta có nên quyết định ngày cưới trước thời hạn không, bố mẹ anh đều rất thích em, ngày nào cũng lải nha lải nhải.
”
Lại một ngày mới, Mạc Hạo Thần gọi điện thoại tới lải nhải, giọng điệu tràn đầy tình cảm: “Bác trai cũng đã nói có thể cưới trước sớm, đến lúc đó chúng ta kết hôn xong, mặc kệ em làm gì thì nhất định anh đều ủng hộ em.
Đến lúc đó kiếm được bao nhiêu tiền đều cho em tiêu.
”
Khương Chi Chi cũng không hề lạ lẫm với những cuộc điện thoại quấy rầy như vậy, gần như mỗi ngày đều nhận được vài cuộc, ghê tởm đến mức sắp nôn ra rồi.
Cô thẳng thừng tắt chuông điện thoại, làm bộ không nghe thấy.
Mạc Hạo Thần đã xun xoe nịnh nọt đều đặn như ngày có ba bữa cơm nhưng vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.
Cảm giác khó khống chế này càng khiến anh ta thấy nôn nóng.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể đến chỗ Khương Nhược Vi tìm hiểu tin tức.
Khương Nhược Vi không nói hai lời, cố ý mang một ly sữa bò đã được bỏ thêm “nguyên liệu”, đẩy cửa cửa phòng Khương Chi Chi ra rồi đi vào.
“Lần sau vào nhớ gõ cửa trước.
”
Nhìn cửa phòng đã bị mở hơn một nửa, Khương Chi Chi lạnh nhạt nói, sau đó liếc mắt nhìn ly thủy tinh trong tay cô ta.
“Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.
Chị à, đây là sữa bò mới vừa làm nóng xong.
” Khương Nhược Vi làm bộ vô tình lè lưỡi: “Sao mấy hôm nay lại không thấy anh anh Hạo Thần nhỉ! Chị à, dù thế nào đi nữa cũng coi như anh ấy đã cứu chị, chị có muốn đi thăm anh ấy không?”
Đúng là không mất được lòng gian mà.
Khóe môi Khương Chi Chi cong lên, ánh mắt đã dần lạnh xuống: “Không phải chị đã nói rồi à, chị cảm thấy Mạc Hạo Thần quá vô dụng à.
”
“Nhưng… Nhưng mà lúc ấy anh Hạo Thần cũng liều mạng che chở chị mà.
” Khương Nhược Vi nôn nóng giải thích: “Chẳng có bao nhiêu người đàn ông tốt như vậy đâu.
”
“Người đàn ông kém cỏi như vậy chị thích anh ta làm gì?”
Khương Chi Chi khinh thường lắc đầu, đưa ly sữa bò trên bàn lại cho cô ta: “Nhược Vi, em nói lâu như như vậy, nhất định là khát nước rồi.
”
“À, em không khát, không khát!” Ánh mắt cô ta dừng lại trên ly sữa bò đã bị bỏ thêm kích tố, trong nháy mắt vẻ mặt của Khương Nhược Vi đã trở nên cứng đờ.
Khương Chi Chi thân mật nói: “Sao lại không chứ, khóe miệng em đã khô nứt, nhanh uống đi.
”
“Nóng quá, không thích hợp để uống, chờ nó nguội rồi em uống sau.
” Khương Nhược Vi không dám nhiều lời, cầm ly sữa bò chạy trối chết.
Khương Chi Chi cười lạnh, đúng là một con đàn bà đê tiện, giúp đỡ Mạc Hạo Thần tìm hiểu tin tức lại còn không quên cho mình uống thêm kích tố.
Cô ta dù có chết một trăm lần cũng không đủ chuộc tội.
Khương Chi Chi lập tức đi thẳng vào phòng bếp, bưng một ly trà chanh đã bỏ thêm “nguyên liệu” vào, đẩy cửa đi vào phòng Khương Nhược Vi.
Khương Nhược Vi vừa mới đổ ly sữa bò đi, vẫn còn có chút hoảng sợ, hơi thở hơi rối loạn: “Chị, sao chị lại tới đây?”
“Chị cảm thấy sữa bò quá ngọt không hợp với em nên pha cho em ly trà chanh.
”
Khương Chi Chi nhìn ly thủy tinh đã trống không, ánh mắt nhìn Khương Nhược Vi: “Chị đã nói em khát nước mà, này, cho em đấy!”
Tưởng dễ dàng tránh được như vậy sao? Không có cửa đâu!
“Cảm ơn chị.
” Đúng lúc Khương Nhược Vi cũng khát nước, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.
Khương Chi Chi nhìn toàn bộ quá trình, rất hài lòng rời đi.
Sau khi tiễn Khương Chi Chi đi rồi, Khương Nhược Vi lập tức nhận được điện thoại của Mạc Hạo Thần: “Thế nào, Khương Chi Chi có phản ứng gì?”
“Anh Hạo Thần, mưu kế lần trước không thành công.
”
Giọng nói Khương Nhược Vi càng lúc càng nhỏ, không tự chủ siết chặt nắm tay: “Dường như ấn tượng của chị về anh càng kém hơn rồi.
”
“Sao lòng dạ của con mập Khương Chi Chi kia lại trở nên khó đoán như vậy!” Mạc Hạo Thần