Trên thực tế thì Tư Bắc phải hiểu Cung Dịch nhiều hơn so với Nghiêm Trình Thành.
Tuy rằng anh chưa nói rốt cuộc mình và Cố Kiều Niệm đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ anh không đi tìm Cố Kiều Niệm.
Có lẽ...
Là Cố Kiều Niệm đã phát hiện ra chuyện tính cách chống đối xã hội của anh rồi.
Nếu như cô biểu hiện ra là hoảng hốt, sợ sệt...
Cung Dịch chắc chắn sẽ không miễn cưỡng lôi kéo cô.
Tuy Nghiêm Trình Thành cực kỳ tiếc nuối.
Nhưng Tư Bắc vẫn có ý nghĩa như trước.
Nhà giàu như cái nhà tù.
Cố Kiều Niệm rất tốt.
Mà tốt nhất thì đừng vào.
Mấy ngày kế tiếp.
Cố Kiều Niệm hoàn toàn vùi đầu vào quay phim bận rộn.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Triệu Hưng kia đã làm một con thiêu thân.
Thì cũng không còn xảy ra chuyện đặc biệt gì nữa.
Quay phim tiến hành suôn sẻ.
Cố Kiều Niệm cũng rút ngắn một thời gian quay phim nhất định.
Hôm nay.
Chu Chu tính toán một chút.
Thời gian Cố Kiều Niệm trở về thì có lẽ là sớm hơn thời hạn bốn ngày.
Phần diễn còn lại nhiều lắm cũng quay thêm năm ngày.
“Cuối cùng sắp kết thúc rồi!”
Chu Chu không quen với khí hậu khô hanh phương bắc, khô đến nỗi chảy máu mũi cả ngày.
Đang nói.
Thì chuông cửa vang lên.
Chu Chu chạy tới nhìn thoáng qua rồi quay đầu lại nhìn Cố Kiều Niệm, dùng khẩu hình miệng nói: “Hà Kiều.”
Cố Kiều Niệm gật gật đầu.
Chu Chu mở cửa ngay cho Hà Kiều tiến vào.
“Có chuyện gì sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Kiều Kiều, ngày kia tôi sẽ đổi tổ đi quay ở nơi khác, mấy ngày nay tôi học được rất nhiều điều từ cô nên muốn mời cô ăn một bữa cơm.” Hà Kiều nhỏ giọng nói.
Mấy ngày nay Cố Kiều Niệm ở tổ quay phim thì ảnh hưởng đến Hà Kiều là nhiều nhất.
Từng giờ từng phút cô ta đều như một con vật nhỏ bị hoảng sợ.
“Bây giờ?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Ừ, tôi biết cô phải quay cả ngày mai và ngày kia, có lẽ không có thời gian.” Hà Kiều nói xong nhưng không đợi Cố Kiều Niệm trả lời đã bổ sung: “Tôi đã tốt nghiệp hơn hai năm và quay phim được ba năm, cô là người đối xử với tôi tốt nhất... Tôi...”
Dường như cô ta rất sợ Cố Kiều Niệm sẽ từ chối.
“Được, đi đâu ăn?”
“Đi gần đây đi!” Hà Kiều vội nói: “Tôi đã đặt phòng bao, yên tâm, sẽ không để cô bị quấy rầy đâu.”
“Được.” Cố Kiều Niệm khẽ gật đầu: “Tôi đi thay đồ khác.”
“Vâng!” Hà Kiều liên tục gật đầu.
Cố Kiều Niệm trở về phòng ngủ thay một bộ quần áo thoải mái và cùng Chu Chu, Hà Kiều đến nhà hàng gần đó.
Nhân viên phục vụ dẫn ba người Cố Kiều Niệm đến phòng bao.
Cửa vừa mở ra.
Chu Chu sửng sốt một chút.
Cái phòng bao này...
Có phải hơi lớn quá hay không?
Có bàn ăn, còn có phòng tiếp khách.
Và tấm thảm Tatami gần cửa sổ.
Mở một party nhỏ cũng còn được.
“Tôi đặt khá trễ nên chỉ còn lại loại phòng lớn cho cả gia đình thôi.” Gương mặt Hà Kiều đỏ bừng.
Xem ra cô gái này thật biết điều.
Chu Chu nghe xong lời giải thích cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi ba người đi vào và ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa một ấm trà vào.
Hà Kiều rót cho Cố Kiều Niệm và cả Chu Chu mỗi người một chén: “Tôi dùng trà thay rượu để cảm ơn các cô đã chiếu cố tôi, hy vọng sau này vẫn còn cơ hội hợp tác.”
Chu Chu thuận theo lời nói của cô ta mà cầm chén trà lên định uống.
Nhưng Cố Kiều Niệm lại bấm tay cô ấy rồi đặt chén trà xuống bàn.
Hà Kiều mờ mịt nhìn Cố Kiều Niệm: “Kiều Kiều, sao thế?”
Cố Kiều Niệm ngước mắt nhìn cô ta.
Đôi mắt cô vô cùng xinh đẹp nhưng Hà Kiều bị đôi mắt này nhìn thì cảm thấy sau lưng có một trận lạnh lẽo.
Cố Kiều Niệm không nói chuyện mà đứng lên.
Vươn tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mân mê ấm trà kia.
“Cô không thích uống loại trà này sao? Không sao cả, tôi kêu họ đổi loại khác!” Hà Kiều vội nói.
Nhưng một giây sau.
Cố Kiều Niệm đột nhiên nắm tóc cô ta, mặt lạnh lùng cầm ấm trà lên, trực tiếp rót nó vào trong miệng Hà Kiều!
“Kiều Kiều!”
Chu Chu cũng choáng váng.
Vội chạy đến ấn Hà Kiều đang giãy giụa.
Cô ta giãy giụa mạnh mẽ đến mức như thế.
Chẳng may cào đến Cố Kiều Niệm thì thế nào đây?
Ấn xong rồi.
Trà cũng được rót xong.
Cố Kiều Niệm vung tay.
Chu Chu chắn trước cô.
Nhìn Hà Kiều đầy cảnh giác.
Đương nhiên là Hà Kiều bị sặc, quỳ gối vừa kinh hoảng móc cổ họng vừa nôn khan.
“Cô ta làm gì thế?” Chu Chu ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Hà Kiều và dậm chân hỏi Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm cầm ấm trà đi vượt qua người Chu Chu.
Đến trước