Rạng sáng.
Khương Chi Chi đột nhiên bật dậy, cả người cô lúc này đang đầy mồ hôi, hai tay không nhịn được siết chặt drap trải giường.
Cô lại mơ thấy ác mộng, cô mơ thấy kiếp trước cô không thể thoát khỏi số phận, bị người bắt trói rồi đưa tới nhà họ Nguyên, cả đời trở nên thê thảm, tịch mịch…
Nhớ lại dáng vẻ bi thảm của Khương Chi Chi trong giấc mơ, cô nhanh chóng đứng dậy nhìn mình trong gương.
Mặc dù đã gầy đi một chút thế nhưng vẫn chưa đạt được tới mức mà cô mong muốn.
Cô sẽ không tiếp tục giẫm lên vết xe đổ đấy nữa, cuộc đời của cô, tự do của cô sẽ phải do cô tự mình quyết định!
Điều quan trọng nhất lúc này chính là phải mau chóng giải quyết cái hôn ước chết tiệt với nhà họ Mạc, phải dạy dỗ và trả thù đôi nam nữ đang đê tiện kia, bởi vì có như thế cô mới được tự do…
Bởi vì lần giật mình tỉnh giấc vào sáng hôm nay đã khiến Khương Chi Chi bị ảnh hưởng không hề nhỏ, sáng sớm cô lười biếng ngồi trên bàn ăn cơm, không nhịn được cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
“Chị, tối hôm qua chị ngủ không ngon sao?”
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Khương Nhược Vi húp cháo, vẻ mặt cô ta hiện vẻ lo lắng, giả vờ lên tiếng quan tâm Khương Chi Chi.
Khương Chi Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng, không yên lòng cắn miếng bánh mì trong tay.
“Ngày hôm qua đúng là tiếc thật đất, chị không ở lại nói chuyện phiếm với cô Nguyên.
Con người của chị ấy cũng khá tốt đấy chứ, còn tặng quà cho em nữa cơ.”
Khương Nhược Vi khẽ cười một tiếng, trong lúc nói chuyện còn không quên đung đưa cổ tay trước mặt Khương Chi Chi.
Ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc vòng màu ngọc bích trông vô cùng bắt mắt, ánh mắt Khương Nhược Vi hiện lên vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Sao nào, chị là con gái lớn nhà họ Khương thì sao nào?
Hôm nay chuyện đính hôn với người nhà họ Nguyên cũng rơi vào tay tôi thôi.
Hôm qua cô ta đã lén lên mạng tìm kiếm hình ảnh của cậu hai nhà họ Nguyên, nhìn thấy Nguyên Cận Mặc.
Ánh mắt lạnh lùng kia khiến người ta cảm thấy đắm chìm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Nhược Vi trở nên đỏ ửng, tim đập mạnh.
Sáng sớm đã gặp chuyện khiến cô ăn không ngon, cuối cùng đành bỏ dao xuống, chợt thở dài: “Ôi không biết vết thương của Hạo Thần đã tốt hơn chưa.”
“Chị, sao chị đột nhiên lại hỏi tới chuyện của anh Hạo Thần thế?”
Trong lòng Khương Nhược Vi cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Nếu vết thương của Mạc Hạo Thần trở nên tốt hơn thì chị sẽ hẹn anh ấy ra ngoài đi dạo một chút.”
Khương Chi Chi làm như không nhìn thấy sự thay đổi trên mặt của đối phương, ra vẻ vui mừng: “Lần trước lúc đi dạo phố, anh ấy đã chi không ít tiền cho chị, xem như anh ấy cũng có lòng.”
Đối mặt với ánh mắt khó chịu của Khương Nhược Vi, Khương Chi Chi đột nhiên chủ động kéo tay em gái mình, vẻ mặt lo lắng, sâu xa lên tiếng: “Em gái, em có thể gả cho cậu hai nhà họ Nguyên thật sự là một chuyện vô cùng tốt, thế nhưng… em cũng phải cẩn thận một chút, không nên chọc giận anh ta đâu.”
“Sao, vì… vì sao?”
Khương Nhược Vi ngượng ngùng nhìn chằm chằm Khương Chi Chi, trong lòng cảm thấy vừa khó hiểu, vừa cảm thấy có hơi sợ hãi.
Khương Chi Chi dùng giọng điệu sợ hãi lên tiếng: “Trước đây khi chị đến một tiệm thuốc bắc để mua thuốc, vừa khéo nhìn thấy có một nhân viên trong tiệm dối gạt cậu hai nhà họ Nguyên điều gì đó.
Anh ta không nói tiếng nào nhanh chóng kêu người kéo người đó ra phía sau rồi ném cho cá ăn thịt luôn.
Tiếng kêu thảm thiết kia… ôi, bây giờ khi chị nhớ lại cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi!”
Ánh mắt cô thoáng chuyển động một cái, khóe miệng cong lên: “Em gái, nếu sau này em có thể được gả vào nhà họ Nguyên thì đừng phạm phải sai lầm gì, những mối quan hệ nam nữ khác thì nên dọn sạch sẽ trước đi.
Nếu như bị cậu hai nhà họ Nguyên biết được… chị nghe nói nhà của anh ta còn nuôi một đám cá sấu, nếu sơ sẩy một chút thì sẽ bỏ mạng luôn đấy!”
“Chị, chị không nói đùa đấy chứ…”
Vẻ mặt Khương Nhược Vi trở nên cứng đờ, tái nhợt.
Trước mắt cô ta lại hiện lên những tin đồn có liên quan tới Nguyên Cận Mặc trên