Cố Kiều Niệm đứng bên trên sofa. Tối qua cũng không phải lộn xộn lắm, cô cứ nghĩ mình mang túi xách lên rồi.
Nhưng…
Cung Dịch nói như vậy.
Cô thử nhớ lại.
“À, đúng rồi, túi để trong hành lý Chu Chu mang đến!”
Cung Dịch cười cười: “Chuẩn bị ra ngoài sao?”
“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
Lịch trình hôm nay của cô phải đến Đế Đô.
“Tối nay tôi tranh thủ thu xếp về sớm một chút, cậu ngoan ngoãn đến lớp nha. Sáng mai có thời gian, tôi sẽ dậy sớm để kiểm tra bài học của cậu.”
“Được.” Cung Dịch dừng một chút: “Nếu làm việc xong mà trễ quá thì không cần về vội, mệt lắm.”
“Biết rồi, tôi sẽ sắp xếp.”
Sau khi nói mấy câu đơn giản thì cúp máy.
Sau đó Hứa Cao lên xe.
“Cậu chủ, bên Lãng Đình…”
“Làm theo lời tôi nói.” Cung Dịch đáp.
Hứa Cao nghĩ nghĩ, vẫn khuyên một câu: “Cậu chủ, trên tay Lãng Đình có mấy nghệ sĩ cốt cán.”
Cũng Dịch nhìn về phía ông ấy: “Hàng hóa mà thôi, không phải không thể thay thế được.”
“Vâng.”
Rất nhanh sau đó tất cả các chi nhánh thuộc Hoàn Ảnh đều nhận được chỉ thị nội bộ. Nói đơn giản là, bất kỳ nghệ sĩ nào có liên quan đến Lãng Đình đều bị phong sát hoàn toàn ở Hoàn Ảnh.
Bên cạnh đó, truyền thông hợp tác với Hoàn Ảnh cũng tiến hành phong sát đối với nghệ sĩ liên quan đến Lãng Đình.
Hoàn Ảnh nêu ra lý do cực kỳ có lý có căn cứ. Liệt kê ra các hành vi tranh giành ác liệt, phá hoại quy tắc hành nghề và tác động fanclub làm việc xấu mấy năm nay của Lãng Đình.
Hoàn Ảnh là đầu đàn trong ngành, kiên quyết ngăn chặn những hành vi như vậy, nên bắt đầu ngăn chặn Lãng Đình.
Đồng thời, bộ phận hành chính của nghệ sĩ Hoàn Ảnh cũng nhận được thông báo, có thể tiến hành “thọc gậy bánh xe” đối với nghệ sĩ của Lãng Đình.
Bộ phận pháp vụ của Hoàn Ảnh phối hợp trong suốt toàn bộ quá trình và sẵn sàng hủy hợp đồng với nghệ sĩ của công ty Lãng Đình.
Lúc Nghiêm Trình Thành nghe được chuyện này.
Ở sân vận động diễn ra trận chung kết.
“Gì đây?”
Nghiêm Trình Thành cau mày, sau đó gọi điện thoại cho Hứa Cao.
Hứa Cao cũng không giấu: “Tổng giám đốc Nghiêm, nguyên nhân là vì cô Cố, tối qua Lãng Đình tìm người uy hiếp cô Cố, chọc giận cậu chủ.”
“Là sao?” Nghiêm Trình Thành gần như gào lên.
Hứa Cao bình tĩnh lặp lại một lần nữa.
“Tôi hiểu rồi!”
Nghiêm Trình Thành cúp máy, sau đó quay sáng tìm trợ lý.
“Hạng mục tiếp theo của chúng ta không có hợp tác với nghệ sĩ của Lãng Đình chứ?”
“Đang bàn ạ.”
“Dừng hết, sau này không dùng nghệ sĩ của Lãng Đình nữa!” Nghiêm Trình Thành nói mà chẳng hề do dự.
“Hả?” Trợ lý sững sờ.
“Hả cái gì? Theo đó mà làm, nghệ sĩ trong giới giải trí này toàn là kiểu lặp lại phong cách giống nhau nhiều như thế, tôi còn thiếu một người sao?”1
“Vâng.” Trợ lý gật đầu.
Sau đó Nghiêm Trình Thành lại gọi điện cho Tư Bắc.
“Uy hiếp?” Tư Bắc bên kia đầu dây cũng rất ngạc nhiên: “Cô ấy không sao chứ?”
“Mẹ nó! Tôi không có hỏi!” Nghiêm Trình Thành vỗ đùi một cái.
“Cậu nói cậu có thể làm được gì hả?” Tư Bắc cạn lời.
“Bỏ qua trước đi, bên cậu có quảng cáo của nghệ sĩ Lãng Đình không? Có thì hủy hợp đồng ngay! Bà phù thủy kia ức hiếp đến đầu chúng ta rồi!”
“Biết rồi.” Tư Bắc lại giục: “Cậu mau đi xác nhận đi, cô ấy có sao không?”
“Rồi!”
Nghiêm Trình Thành cúp máy, do dự lúc lâu mới gọi điện cho Chu Chu.
Chu Chu nhìn túi của Cố Kiều Niệm đang không nói nên lời. Cô ấy vừa mới mở hành lý ra, chiếc túi kia để ở ngay trên mặt mà cô ấy không nhìn thấy. Lúc Nghiêm Trình Thành gọi đến, cô ấy hơi nghi ngờ, bắt máy.
“Chu Chu, tối qua mọi người gặp chuyện gì thế?” Nghiêm Trình Thành hỏi.
“Sao vậy? Truyền đến cả tai anh rồi à?” Chu Chu đỡ trán: “Trước hết, tôi không biết anh nghe được cái gì, nhưng tôi phải nói rõ là Lãng Đình gây sự trước, bà ta lấy tính mạng tôi uy hiếp Kiều Kiều, chị ấy tức giận mới tát Lãng Đình, kéo rơi bông tai của bà ta!”
Nghiêm Trình Thành: “...”
“Kiều Kiều tát Lãng Đình? Còn kéo bông tai? Là kiểu máu me… như tôi nghĩ sao?”
“Anh không biết hả?” Chu Chu cạn lời: “Anh không biết gì cả, thế còn gọi tôi cho làm gì?”