Từ đầu đến cuối Lãng Đình luôn cảm thấy trong xã hội này bản thân thuộc loại có địa vị, có tiếng.
Là kiểu người mà người khác không bám vào được.
Là kiểu người mà người khác muốn quỳ xuống nịnh nọt.
Nhưng…
Sau khi quyền quý thật sự xuất hiện, chỉ cần khẽ búng ngón tay cũng đủ phá hủy tất cả những gì Lãng Đình cực kỳ tự hào.
“Tôi là khách hàng VIP của bệnh viện các người, sao các người có thể đối xử như thế với tôi? Biết một năm tôi chi bao nhiêu tiền cho bệnh viện các người không hả?” Lãng Đình phẫn nộ mắng nhân viên nghe điện thoại.
“Xin lỗi, bà đã trong danh sách đen nhãn hiệu toàn hệ thống tập đoàn chúng tôi rồi, không những từ nay về sau bệnh viện chúng tôi sẽ không phục vụ cho bà, mà nhãn hàng khác trực thuộc tập đoàn cũng sẽ không phục vụ cho bà.”
“Các người dựa vào đầu mà đối đãi với khách hàng như thế hả? Tôi phải kiện các người!” Lãng Đình hổn hển nói.
“Được thôi, đây là quyền lợi của bà, nếu bà không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy trước.”
Lãng Đình vẫn muốn làm ầm lên nhưng bên kia đã cúp máy rồi.
Lúc này, Lãng Đình vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bỗng nhiên bà ta ngớ người ra.
Bệnh viện kia thuộc tập đoàn Vân Đỉnh.
Khách sạn cao cấp và công ty hàng không thuộc Vân Đỉnh đều là sang trọng bậc nhất trong ngành.
Là lựa chọn hàng đầu của Lãng Đình lúc đi lại.
Nếu bà ta thật sự bị liệt vào danh sách đen, thế há chẳng phải không thể vào ở khách sạn, cũng không thể đi máy bay của Vân Đỉnh sao?
Đùa gì vậy?
Vân Đỉnh điên rồi sao?
Lại liệt người khách hàng cao cấp như bà ta vào danh sách đen?
Mỗi năm bà ta chi cho công ty trực thuộc của bọn họ rất nhiều tiền!
Bà ta đã làm gì sai mà bị đối xử thế này?
Ngay lúc Lãng Đình muốn gọi điện thoại cho khách sạn và công ty hàng không của Vân Đỉnh hỏi thử thì điện thoại của bà ta lần lượt nhận được tin nhắn của công ty hàng không và khách sạn gửi đến.
Nội dung như nhau.
“Khách hàng thân mến, rất tiếc phải thông báo với quý khách, do quý khách đã bị liệt vào danh sách đen các nhãn hiệu toàn hệ thống tập đoàn trực thuộc tập đoàn chúng tôi, vì vậy từ bây giờ chúng tôi sẽ không cung cấp dịch vụ cho quý khách nữa. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì đã mang đến sự bất tiện cho quý khách.”
Lãng Đình nhìn hai tin nhắn y chang nhau, tức muốn nổ phổi, nhưng tai họa thì không đến lẻ tẻ.
Rất nhanh sau đó.
Công ty, nghệ sĩ, đối tác.
Một đống người lộn xộn gọi đến.
Lúc này Lãng Đình mới biết mình bị hệ thống Hoàn Ảnh cấm rồi.
Không chỉ hệ thống Hoàn Ảnh mà còn có cuộc gọi thương vụ bên Sáng Thế Kỷ. Họ chính thức thông báo, vì mâu thuẫn ý tưởng giữa hai công ty, dừng kỳ khảo sát đại sứ sản phẩm hạng sang của hai nghệ sĩ trực thuộc Lãng Đình.
Từng tin dữ như nhát dao giữa ban ngày.
Từng nhát từng nhát chuẩn xác đâm lên người Lãng Đình.
“Sao lại thế này!”
Lãng Đình nghĩ mãi không hiểu được.
Bà ta là người hơi hung hăng ngang ngược thật, nhưng mười mấy hai mươi năm nay, cả đường đi của cô ta đều như vậy, trước giờ chưa từng gặp chuyện thế này. Gần đây vì vỡ chuyện em trai em dâu ly hôn, bà ta sứt đầu mẻ trán suốt ngày, vốn dĩ cũng không có mâu thuẫn với nhân vật lợi hại nào ngoài Cố Kiều Niệm…
Cố Kiều Niệm?
Lãng Đình cau mày.
Sau đó bà ta nhanh chóng đá bay ý nghĩ này.
Sao có thể là Cố Kiều Niệm được? Loại mồ côi không biết cha mẹ chết ở đâu như thế, nếu cô ta có bản lĩnh lớn thế này thì trước đây còn bị vợ chồng Cố Đức Hạo bạo hành như thế chắc?
Cuối cùng vấn đề ở đâu?
Lúc này, Cố Kiều Niệm yếu đuối, đáng thương, chỉ là người hơi điên trong mắt Lãng Đình vừa đến sân bay.
“Hãng hàng không đổi đối tác rồi?”
Cố Kiều Niệm nhìn thẻ máy bay.
Chu Chu nhìn cô: “Cung Dịch chưa nói với chị chuyện này sao?”
“Nói gì cơ?”
“Xem kìa.” Chu Chu chỉ máy bay cỡ nhỏ đang từ từ tiến vào khu vực hạ cánh ngoài cửa sổ.
“Sao vậy? Em đừng nói với chị là Cung Dịch mua máy bay cho chị nhé, bây giờ chị có thể bắt xe quay về đánh chết cậu ấy!” Cố Kiều Niệm nói.
“Cậu ấy có thể biết chị sẽ đánh chết cậu ấy nên không có mua máy bay cho chị!” Chu Chu nhún