“Hoàn cảnh không cho phép…”
Khương Chi Chi vừa nói vừa ợ rượu, ánh mắt khẽ run run, sau đó dứt khoát giả bộ ngất xỉu.
Cơ thể nặng nề trực tiếp đè lên cánh tay của Nguyên Cận Mặc.
Khuôn mặt của Nguyên Cận Mặc tối sầm xuống, khi chuẩn bị hất tay ra thì Khương Chi Chi lại nói mê, lảo đảo ôm trọn cánh tay của anh.
Nguyên Cận Mặc: …
“Cậu hai… Tiếp theo nên làm gì?”
Nguyên Nhất vừa trở lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ mờ mịt, cậu ấy còn mang theo Du Ánh đang ngủ mê man.
Nguyên Cận Mặc suýt chút nữa bị cả người Khương Chi Chi đè bẹp.
“Cho người đưa họ về nhà họ Khương đi.” Nguyên Cận Mặc nghiến răng nghiến lợi nói.
Hôm nay anh cảm thấy nhất định mình đã uống nhầm thuốc nên mới chạy tới đây xem người phụ nữ này làm chuyện điên khùng.
Từ đầu đến cuối Nguyên Cận Mặc vẫn không hiểu, tại sao sau khi nghe Khương Chi Chi nói sẽ tìm mười người đàn ông, anh lại tức giận thế chứ?
Nguyên Nhất yêu cầu tài xế đưa Khương Chi Chi và Du Ánh về nhà họ Khương.
Chờ đến lúc chiếc xe đi xa dần, Khương Chi Chi vội bật dậy, vỗ ngực buồn bực mãi không thôi.
Cái tên Nguyên Cận Mặc thần kinh này, tự dưng chạy tới khiến cô không biết nên giải thích thế nào.
Á á á, không thể vấy bẩn danh tiếng của mình được!
“Bác tài, mau quay đầu xe đến tiểu khu xx.”
Sau khi Khương Chi Chi dặn dò tài xế đưa Du Ánh về, cô buồn bực về nhà.
Kết quả vừa về tới nhà là đã phát hiện thấy Khương Nhược Vi đang lén la lén lút đi từ trong phòng ra, liếc nhìn qua đã thấy ngay cô ta đang lá mặt lá trái ăn trộm cái gì đó.
Ồ, đúng rồi!
Toàn bộ sự tức giận của Khương Chi Chi ngày hôm nay sẽ chuẩn bị xả hết lên người cô em gái tốt này!
“Em gái, chị nói với em chuyện này, quả thật quá đáng sợ mà… Lúc tối khi đi trên đường, tự dưng chị lại thấy cái không nên thấy!”
Sau khi Khương Chi Chi đi vào nhà thờ tổ, cô giả bộ sợ hãi ôm Khương Nhược Vi.
Khương Nhược Vi thấy vậy, bắt đầu bối rối:“Chị, chị nói như vậy là có ý gì?”
“Hồi nãy khi chị vừa bắt xe về, ngay đằng sau biệt thự, chị nhìn thấy một người đàn bà mặc áo trắng lướt qua.
Chị thử gọi người đó lại, em đoán xem thế nào!”
Khương Chi Chi cố tình đè giọng mình trầm xuống, cặp mắt trợn to.
“Sao.
.
.
Thế nào?” Khương Nhược Vi dần cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Khi người đàn bà đó quay lại thì chị thấy… cả người bà ta không có mặt! Không có mặt đó! Chị sợ quá nên vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về đây.” Khương Chi Chi vừa nói vừa vỗ ngực, dáng vẻ như hiện tại trong lòng vẫn còn rất sợ.
Khương Nhược Vi bình thường rất nhát gan, hiện tại đã bị dọa sợ ngây người.
“Ổn rồi, em gái, chị định nói với em chuyện này, sợ một mình em lại xảy ra chuyện gì thôi.
Bây giờ nhìn thấy em thế này, chị yên tâm rồi.” Sau khi Khương Chi Chi nói xong, thừa dịp khuôn mặt nhỏ bé của Khương Nhược Vi còn đang trắng bệch, cô phủi mông bỏ đi.
Sau đó cô còn khoá trái cửa nhà thờ tổ lại…
Đêm khuya.
Khi tất cả mọi người trong biệt thự nhà họ Khương, bao gồm cả người giúp việc đều đang say giấc nồng, chỉ còn duy nhất một mình Khương Nhược Vi đang bị phạt quỳ trong nhà thờ tổ.
Ban nãy cô ta còn sợ muốn chết, vốn định lén lút trở về phòng, ai ngờ cửa nhà thờ tổ bị khóa…
Cô ta chẳng thể làm gì khác đành phải hùng hổ quay lại.
“Khương Chi Chi đáng ghét, con nhỏ đê tiện…”
Đang chửi rủa thì đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát.
Cô ta