Lúc Khương Chi Chi tìm thấy Du Ánh, cô ấy đã tỉnh lại, cả người vô cùng phấn khởi.
“Chi Chi, trước mắt chúng ta có ba sản phẩm giảm cân, nhưng về cơ bản đều là đồ ăn, tuy rằng phổ biến về nhiều mặt, nhưng tớ vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó mới mẻ.
”
“Cậu nói không sai, rất đúng trọng tâm.
” Khương Chi Chi vui mừng gật đầu, quả nhiên vẫn là Du Ánh.
Cô sợ nhất là bản thân mở bàn tay vàng ra, bé Ánh nhà mình còn chưa kịp phát triển thì đã bị rớt đài.
“Còn cả hiện tại Phù Sinh mới chỉ có hai người chúng ta, đợi đến khi sản phẩm được tung lên thị trường rồi, chắc chắn sẽ không đủ nhân viên.
” Du Ánh ôm trán.
“Tớ đã đăng tin thông báo tuyển dụng rồi.
” Khương Chi Chi nhìn ra lo lắng của cô ấy, lên tiếng an ủi: “Cứ từ từ đã, kinh doanh cũng giống như giảm béo vậy, chúng ta đều cần phải chờ đợi mà.
”
“Phụt…” Du Ánh bị chọc cười, có điều vẫn lắc đầu nói: “Bây giờ có một nguy cơ rất lớn đang bày ra trước mắt chúng ta, đó chính là danh tiếng.
”
Sau đó cô ấy giao bản vẽ phân tích thị trường đã làm lúc sáng cho Khương Chi Chi.
“So sánh trên thị trường thì Phù Sinh của chúng ta thật sự không hề có tên tuổi.
Tớ lo chúng ta có chiến lược marketing bùng nổ nhất thời, nhưng chưa chắc đã lâu dài.
”
Khương Chi Chi liếc nhìn bản vẽ phân tích thị trường, không thể không nói, Du Ánh đã làm cực kỳ xuất sắc.
Có thể nói là từng sản phẩm giảm cân có trên thị trường đều được phân tích hết, không thiếu cái nào.
“Tớ thấy chúng ta cần phải tiếp tục mở rộng chỗ này nhiều hơn nữa, Chi Chi cậu có chiến lược quảng cáo gì không?”
Khương Chi Chi cười tủm tỉm lắc đầu: “Chiến lược quảng cáo nào có dễ nghĩ ra như vậy, nếu không cậu thử suy nghĩ xem sao?”
Khương Chi Chi đã quyết tâm sẽ giữ im lặng một thời gian.
Cô sẽ cho Du Ánh thật nhiều không gian để phát triển, nhất định không được vì bản thân sống lại làm lại từ đầu, mà gây ra sai lầm khiến cho bé Ánh bị loại bỏ.
Du Ánh trầm ngâm: “Chẳng lẽ cũng làm giống như bọn họ, tìm một cô gái thật gầy rồi cầm sản phẩm nói mấy câu quảng cáo nhạt nhẽo ư?”
Gì mà “Sáng tối một ly trà giảm cân, dễ dàng gầy được eo thon”…
Thật sự rất phèn!
Cô ấy từ chối!
“Hồi trước tớ có một ý tưởng, kết hợp kỹ thuật giảm cân và sản phẩm lại với nhau, cậu thấy thế nào?” Khương Chi Chi đưa ra một phương án.
“Bộ kỹ thuật giảm cân và bộ quyền kia sẽ rất hữu ích cho quá trình trao đổi chất.
” Hai mắt Du Ánh sáng lên: “Hay là dùng cái này như một yếu tố để quảng cáo, quay phim xong, không những có thể lôi kéo được nhiều người, mà sự đồng ý tham gia của mọi người cũng sẽ mang lại danh tiếng cho Phù Sinh.
”
Vừa nói vừa gõ chữ, rất nhanh một phần phương án kế hoạch hoạt động giản lược đã xuất hiện trên màn hình máy tính.
“Không tồi, bé Ánh, cậu quả thật rất thông minh!” Khương Chi Chi cười cong khóe mắt.
Du Ánh được khen cũng hơi ngại ngùng, cười ha ha: “Hy vọng sẽ không phụ sự mong đợi.
”
Khương Chi Chi thuận tay xoa đầu cô ấy, nhớ lại mấy trăm bộ kỹ thuật giảm béo mà bản thân rất quen thuộc kia, khóe môi cong lên.
Thật ra cô chọn cách quảng cáo khoa trương như vậy, là vì còn có một mục đích khác.
Bất kể là kỹ thuật giảm béo hay là bộ quyền, đều là thầy Hề Hàn dạy cho cô trong kiếp trước.
Nếu mở rộng những cái này ra ngoài… Nói không chừng thầy có thể nhìn thấy.
Biết đâu còn có thể chủ động tìm được cô, vậy thì chẳng phải đời này của cô có thể gặp được thầy sớm hơn hay sao?
Nghĩ như vậy, Khương Chi Chi lập tức có động lực, tự mình phụ trách hoàn thiện bản kế hoạch hoạt động, còn Du Ánh thì đi liên hệ với các đoàn đội.
Gọi điện thoại khoảng một tiếng đồng hồ, Du Ánh mới chợt thở phào nhẹ nhõm, nằm bò ra bàn mở điều hòa lên, tận hưởng hơi lạnh.
“Phù… Gió từ điều hòa thổi ra thật là sảng khoái… Thời tiết hôm nay nóng quá đi mất!”
Đôi mắt Khương Chi Chi hơi di chuyển, lấy điện thoại ra bật lên, nhìn kí tự đánh dấu nho nhỏ bên cạnh ngày, lẩm bẩm: “Thì ra hôm nay đã là đại thử rồi à…” (Đại thử: một trong 24 tiết khí, bắt đầu vào ngày 22 hoặc 23 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất trong năm.
)
Cũng tại mấy hôm nay cô bận đến mức chân không chạm đất, suýt chút nữa đã quên mất ngày quan trọng này.
Nửa tiếng sau, tại nghĩa trang công cộng Vĩnh An.
Đặt một bó hoa hồng Lorimas vẫn còn ướt sương ở trước mộ.
Khương Chi Chi nhìn người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp trên tấm ảnh, thì thầm.
“Mẹ, con tới thăm mẹ đây.
”
Đó là ngày hạ chí năm cô bốn tuổi, mẹ cô Sở Niệm Từ lên thuyền ra khơi, lại bất ngờ gặp phải sóng thần.
Sau đó hơn mười người ở trên thuyền đều biến mất vào trong đại dương mênh mông.
Hài cốt không còn, hiện giờ cũng chỉ có thể lập một ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật để gửi gắm nỗi nhớ nhung.
Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có đôi mắt đào hoa giống cô ở trên ảnh,