Kiều Lam nhìn thiếu niên nằm lì trên giường, nhất thời không biết nên nói gì cả.
Mặc dù nam nữ khác nhau không thể đồng cảm. Nhưng chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút thôi cũng có thể biết được loại cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu.
Sao lại gắng gượng nhịn xuống làm gì…
Kiều Lam vất vả lắm mới thông suốt rồi hạ quyết định nhìn chằm chằm thiếu niên đang cuộn mình thành con nhộng một hồi lâu. Cô vươn tay chọc chọc Đàm Mặc: “Mặc Mặc…”
Cả người Đàm Mặc nhất thời co lại càng chặt hơn. Anh nhanh chóng quay đầu nhìn Kiều Lam một cái, lăn người ra càng xa, quấn mình lại càng chặt, giọng nói buồn tủi đáng thương không nói nên lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không được chạm vào anh, cách xa anh ra một chút.”
Kiều Lam: “…”
Cho dù cô có quyết định chấp nhận Đàm Mặc.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Bây giờ Đàm Mặc như thế, chẳng lẽ muốn cô túm lấy Đàm Mặc rồi bảo rằng mình rất “muốn” sao?
Không đời nào!
Kiều Lam rùng mình.
Cô là một cô gái rụt rè e lệ đấy!
Loại chuyện này nghĩ đến thật đáng sợ.
Vậy nên Kiều Lam chỉ có thể ngoan ngoãn nằm nghiêng ở bên cạnh, nhìn Đàm Mặc cuộn mình thành một đống giả làm ốc sên. Nếu như cẩn thận lắng tai, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thiếu niên tự lẩm bẩm.
Kiều Lam không nghe rõ rốt cuộc anh đang nói gì. Cô ngẫm nghĩ rồi cẩn thận nhích tới, cuối cùng nghe thấy thiếu niên lẩm bẩm.
Bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học.
Kiều Lam: “…”
Tâm trạng bỗng trở nên phức tạp hơn.
Cô vừa đau lòng vừa muốn cười lại không còn gì để nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau một lát nằm bên cạnh anh, Kiều Lam chợt nghĩ lúc này mình ra ngoài có phải là tốt hơn không? Cô ở đây có phải sẽ khiến Đàm Mặc có chút không giải tỏa được?
Nghĩ đến đây, Kiều Lam lập tức cảm thấy rất có lý.
Đàm Mặc nói nằm sấp một lát là ổn, cứ nằm sấp như vậy thì được đến khi nào?
Cho Đàm Mặc một chút thời gian, vừa lúc cô ra ngoài gọi điện thoại cho bác Trần hỏi một chút xem rốt cuộc Đàm Mặc uống rượu có vấn đề gì hay không, sau đó làm chút đồ giải rượu, trà hay cháo gì đó.
Kiều Lam không rõ lắm, đợi lát nữa ra ngoài lấy điện thoại tra một chút là được.
Nghĩ như vậy, Kiều Lam trở mình dậy từ trên giường, không chạm vào Đàm Mặc nữa mà chỉ nói với anh: “Em vào bếp làm chút đồ giải rượu, anh nằm một lát trước nhé…”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên vừa rồi còn cuộn thành một đống bỗng dưng vươn tay ra nắm lấy cổ tay Kiều Lam.
“Không được.” Cuối cùng Đàm Mặc cũng ngừng đọc bảng tuần hoàn nguyên tố. Không biết tay anh nóng là vì bị chăn bọc hay là vì nguyên nhân khác, Đàm Mặc nắm thật chặt cổ tay Kiều Lam, không cho cô đi.
“Em không có đi mà.” Kiều Lam kiên nhẫn giải thích, tay còn lại vỗ vỗ cánh tay Đàm Mặc, nói: “Em chỉ đến phòng bếp thôi.”
“Không được.” Đàm Mặc nói, sau một lúc lâu, đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt kia vẫn sáng đến kinh ngạc, thế nhưng lại nhìn Kiều Lam bằng dáng vẻ tủi thân không nói nên lời. Anh nhỏ giọng nói: “Đừng rời bỏ anh.”
Kiều Lam lập tức mềm lòng.
“Không đi không đi.” Kiều Lam ngồi xuống một lần nữa, trở tay nắm chặt tay Đàm Mặc, mười ngón đan xen. Giọng nói của cô dịu dàng không tưởng nổi: “Không đi đâu cả, chỉ ở với anh thôi.”
“Ừ.” Đàm Mặc hài lòng ừ một tiếng, thân thể cao ráo của thiếu niên dịch qua từ bên kia giường. Anh áp má vào chỗ mình và Kiều Lam nắm tay, nhu thuận nằm xuống.
Sau khi uống say, khuôn mặt của thiếu niên rất nóng. Có lẽ là rất thích bàn tay hơi lành lạnh của Kiều Lam, anh không chỉ dán vào mà còn hài lòng cọ cọ.
Lúc này anh không giống sói son mà hiển nhiên giống với một chút mèo nhỏ thích nũng nịu.
Đây là cái khả năng đáng sợ gì vậy!
Kiều Lam cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy rồi.
Một chàng trai mà đáng yêu thành như thế, đây là phạm tội anh có biết không!
Đàm Mặc không biết, anh dính sát vào Kiều Lam – trái tim cô đầy bong bóng hồng. Sau khi thở dài thật sâu, anh nói một câu gì đó.
Kiều Lam lại không nghe rõ. Cô bóp bóp vành tai anh, cúi người hỏi Đàm Mặc: “Nói gì vậy, em không nghe thấy.”
“Anh muốn buộc một sợi dây thừng lên người em.” Sau khi uống say Đàm Mặc thành thật lạ thường. Bình thường trong lòng có bao nhiêu ý định chưa bao giờ dám nói ra, đêm nay tuôn ra từng cái từng cái. Giọng anh dù nhỏ nhưng Kiều Lam vẫn nghe thấy.
Kiều Lam: …???
“Tại sao lại muốn buộc dây thừng?”
“Trói lại.” Đàm Mặc lại nắm lấy tay Kiều Lam cọ cọ. Sau khi nói xong, anh hơi thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Như vậy thì em mãi mãi không rời xa anh được.”
Kiều Lam giật mình. Sau một lúc lâu im lặng, cô mới nói: “Tại sao luôn cảm thấy rằng em sẽ rời xa anh?”
Là do cô làm chưa đủ sao, cho nên Đàm Mặc vẫn không có cảm giác an toàn.
Biểu hiện của Đàm Mặc trong khoảng thời gian dạo gần đây vẫn rất bình thường, thả lỏng và vui vẻ hơn rất nhiều so với trước đó. Kiều Lam nhìn thấy, trong lòng rốt cuộc cũng hơi buông lỏng.
Cô tưởng rằng sau khi mình nói như vậy, lặp đi lặp lại rằng mình thích anh, Đàm Mặc hẳn sẽ không còn ý nghĩ như vậy nữa.
Nhưng hôm nay Đàm Mặc say rượu. Đều nói phản ứng sau khi uống say mới là phản ứng chân thật nhất.
Kiều Lam đã từng nghĩ rằng Đàm Mặc không bao giờ nói dối, không bao giờ che giấu cảm xúc cùng suy nghĩ của mình. Từ khi biết Đàm Mặc thích mình lâu như vậy nhưng vẫn luôn đè nén xuống đáy lòng chưa từng để cô biết, Kiều Lam không còn dám nghĩ như vậy nữa.
Vậy có phải sự vui vẻ trong khoảng thời gian này cũng là anh giả vờ hay không? Nói cách khác, lo lắng của anh đến tận bây giờ chưa từng biến mất.
Nhưng rốt cuộc là vì sao? Vì sao anh luôn cảm thấy rằng cô sẽ rời đi chứ?
Thiếu niên nắm tay cô thật chặt, nhắm mắt lại.
Vì sao đây?
Có một số dư âm lưu lại từ sâu trong thời thơ ấu, bởi vì chính Đàm Mặc kháng cự nên bình thường không nhớ đến. Nhưng càng kìm nén, càng muốn quên thì lại càng phản tác dụng, cuối cùng càng đâm rễ sâu hơn.
Anh không muốn giữ lại những ký ức này, nhưng chung quy lại, thỉnh thoảng chúng sẽ tự chạy đến tìm anh. Cũng giống như bây giờ, anh vẫn nhớ rõ những lời mà người anh họ đã nói trong đám tang của ông ngoại.
Cậu không có trái tim. Cậu không biết yêu thương người khác, vậy nên sẽ chẳng có ai yêu cậu, không có ai thích cậu, tất cả mọi người sẽ bỏ cậu đi.
“Không