Cuối cùng Đàm Mặc cũng chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyên. Nhưng nhờ nụ hôn bất ngờ lúc cuối kia của Đàm Mặc, Kiều Lam không thể chợp mắt.
Mặc dù đã cùng Đàm Mặc hôn vài lần, tối hôm nay còn nếm thử nụ hôn ướt át khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng cũng không khiến cô kinh ngạc như nụ hôn vừa rồi.
Kiều Lam hoàn toàn không ngờ được rằng Đàm Mặc lại đột nhiên làm ra hành động như thế. Không biết có phải là ảo giác hay không, nơi bị hôn trên bắp chân dường như nóng hơn vùng da xung quanh nhiều.
Kiều Lam nhìn chằm chằm vùng da đó một lúc lâu, đột nhiên bước xuống giường. Cô sờ soạng trên bàn Đàm Mặc được một cây bút, vẽ lên chỗ nào đó một trái tim nhỏ.
Lúc này mới hài lòng nằm xuống một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó…
Tiếp tục mất ngủ…
Mãi đến tận hai giờ sáng, Kiều Lam quay sang nhìn kẻ đầu sỏ khiến mình không sao ngủ được. Thật sự không thể chợp mắt, thế là cô định đi ra ngoài uống ít thuốc cảm.
Kết quả là bị sợi dây màu mỏng trên tay níu lại.
Kiều Lam: “…”
Được rồi, lại nằm xuống một lần nữa.
Tiếp tục giả vờ ngủ.
Giả vờ được một chút, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập tới, Kiều Lam từ từ ngủ thiếp đi.
Kiều Lam mất ngủ đến ba giờ sáng mới chợp mắt. Đàm Mặc quả thật là ngủ một giấc đến hừng đông.
Thoải mái.
Ngày hôm sau tỉnh rượu, người cũng đầy sức sống. Đàm Mặc mở to mắt, còn chưa kịp ngây người, anh lập tức cảm nhận được hình như hôm nay khác với bình thường.
Cô gái cuộn tròn trong ngực anh, tay phải ôm lấy eo Đàm Mặc, má áp vào lồng ngực anh. Nhìn từ góc độ của Đàm Mặc, lông mi của cô dài và dày như một chiếc quạt nhỏ.
Vào một lần thức dậy Đàm Mặc đã từng nghĩ, tuy rằng ở cùng nhau đã là rất tốt rồi, nhưng nếu như vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy cô, đó sẽ là loại trải nghiệm gì?
Hôm nay vừa mở mắt, Đàm Mặc đã nhìn thấy Kiều Lam.
Hỏi anh cảm thấy thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cảm thấy mình muốn ôm cô như vậy mãi mãi.
Hạnh phúc đến nỗi không biết nên nói gì.
Sao có thể đẹp như vậy, sao có thể thích như vậy.
Kiều Lam vẫn đang ngủ. Không biết đã thấy gì trong giấc mơ, cô vô thức cọ cọ vào trong ngực anh.
Đàm Mặc cứng đờ, dời chân về sau theo bản năng. Lúc này anh mới nhận ra chân mình cũng đã bị đôi chân thon dài của Kiều Lam quấn chặt lại.
Đàm Mặc sửng sốt một lúc lâu, sau đó suy sụp che mắt.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là thể nghiệm ngọt ngào nhất của anh.
Nhưng…
Thật sự quá giày vò.
Thiếu niên mười bảy tuổi tinh lực tràn đầy, vào một buổi sáng lúc nhạy cảm như thế này…
Hơn nữa đi theo đó là ký ức của ngày hôm qua đến chậm.
Hôm qua anh thật sự uống quá nhiều, một vài chuyện nhỏ không còn nhớ rõ lắm, nhưng Đàm Mặc vẫn còn nhớ được một chút.
Chẳng hạn như việc anh và Kiều Lam ngồi dưới đất hôn nhau, chẳng hạn như đêm qua Kiều Lam không về phòng của mình, và cả nụ hôn lên chân cô trước khi đi ngủ.
Đàm Mặc: …
Vừa ngu ngốc vừa ấu trĩ lại suồng sã.
Nhưng anh không hối hận chút nào.
Dù sao những gì anh làm đều là những thứ bình thường căn bản không dám, mượn rượu giả ngốc. Bây giờ hồi tưởng lại, Đàm Mặc lại còn cảm thấy hiệu quả rất tốt.
Nhưng có một số việc Đàm Mặc cực kỳ may mắn.
Hôm qua suýt chút nữa đã thật sự xảy ra chuyện.
Thật may là không.
Nguyên nhân không phải là vì anh chưa đủ tuổi hay đại loại thế. Tất cả đều là giả. Chẳng lẽ mười bảy tuổi và mười tám tuổi thật sự khác biệt rất nhiều sao?
Không có.
Không phải nói mình mười bảy tuổi không thể, mà là anh uống say không thể.
Nhìn tổng thể, Đàm Mặc vẫn là một người cực kỳ có nghi thức cảm. Hệt như lúc hai người ở bên nhau, bởi vì chưa từng nói lời tỏ tình nên anh vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Mỗi bước quan trọng trong tình yêu, đối với Đàm Mặc mà nói, đều rất quan trọng.
Càng không nói là chuyện như thế.
Huống hồ, trước đây Đàm Mặc vẫn không biết suy nghĩ của Kiều Lam. Đối với con gái mà nói, loại chuyện này càng quan trọng hơn. Nếu Kiều Lam không muốn…
Ký ức ngày hôm qua mặc dù vụn vặn nhưng vẫn có dấu vết để lần theo.
Đàm Mặc không nhớ rõ lắm, nhưng anh còn nhớ dáng vẻ dịu dàng nhu thuận khi Kiều Lam ôm mình. Đàm Mặc không ngốc.
Anh nhận ra được.
Đó là ngầm đồng ý.
Phía sau sự ngầm cho phép