Ngày 2 tháng 12 năm 2016
Tôi hẹn Nguyệt Anh ra trung tâm thương mại mua sắm.
Tôi muốn mua vài bộ đồ để sang Singapore cùng Dương Gia Huy, coi như một dịp đi du lịch nước ngoài.
Đi ngang qua shop quần áo của nam, tôi nhìn trúng ngay chiếc áo sơ mi đặt sát bên ngoài.
Áo sơ mi trắng tinh, cúc áo được làm tinh xảo, vừa nhìn đã thấy rất hợp với Nhật Minh của tôi.
Từ sau khi được minh oan và trả lại tự do, Nhật Minh không đi làm ngay, anh nói muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi mới tìm việc làm.
Tôi nghĩ chắc anh cũng đang chuẩn bị đi làm lại rồi.
Chiếc sơ mi này rất phù hợp với khí chất và dáng người của anh.
Nếu anh mặc lên, có lẽ còn đẹp hơn người mẫu nam mặc.
Tôi mua chiếc sơ mi này, dự định làm quà tặng cho anh.
Tôi và Nguyệt Anh lên tầng ba, vừa ra khỏi thang máy thì gặp Dương Gia Huy.
Anh ấy đi một mình, mua quần áo cho chồng sắp cưới của anh.
Chúng tôi quyết định đi mua sắm cùng nhau.
Tôi và Nguyệt Anh làm cố vấn cho Gia Huy, còn anh đảm nhận xách đồ.
Mệt mỏi cả một buổi chiều, Dương Gia Huy mời đi ăn rồi đưa chúng tôi về nhà.
Đến cổng nhà Nguyệt Anh, tôi xuống cùng cô ấy, vào tặng áo cho Nhật Minh rồi mới về.
Tiếng nói chuyện của Phạm Ngọc Ánh truyền vào tai chúng tôi, tôi dừng lại ở cửa nhà.
“Anh Minh, em thích anh, thích anh đã từ rất lâu rồi.
Trước kia anh có người yêu nên em phải chôn giấu tình cảm này, nhưng giờ anh và Hạ Kiều đã chia tay rồi, xin anh hãy chấp nhận em được không?”
“Xin lỗi Ngọc Ánh, anh biết ơn em đã giúp đỡ anh thời gian qua, nhưng đó không phải là tình yêu.”
“Em không bắt anh phải yêu em ngay, em chỉ cần anh cho em một cơ hội được ở bên anh, dần dần anh sẽ phát hiện những điểm tốt của em.”
“Em là một cô gái tốt, rồi em sẽ tìm được một người khác xứng đáng với em.”
“Tại sao? Chẳng lẽ là em chưa đủ tốt ư? Hay là anh còn yêu Hạ Kiều?”
Tôi nắm chặt hai tay, tim đập mạnh chờ đợi câu trả lời của anh.
Lúc này tôi rất sợ hãi, sợ anh nói ra đáp án tôi không muốn nghe nhất, sợ rằng đã đến lúc tôi mất anh rồi.
“Anh còn yêu cô ấy không không quan trọng, dù sao chuyện của bọn anh đã kết thúc rồi.”
Một giây ấy, trái tim tôi như dừng lại, từng cơn rét buốt thấm vào người, lan tỏa khắp tứ chi.
Tai tôi ù đi vì gió, không còn nghe được xung quanh, không còn cảm nhận được điều gì.
Tôi đứng lặng người.
Nguyệt Anh đẩy cửa xông vào, tôi không còn nghe rõ cô ấy nói những gì.
Mắt tôi trân trân nhìn anh, thấy được nét hoảng hốt thoáng qua trong đôi mắt anh, rồi lại bình lặng như ban đầu.
Tôi bước đến trước mặt anh, mỉm cười, đưa túi đựng áo sơ mi cho anh.
“Hôm nay em đi mua sắm, thấy chiếc áo này rất hợp với anh, em liền mua cho anh làm quà chúc mừng anh sắp đi làm trở lại.”
Anh nhìn tôi không động đậy, tôi đặt túi