Ngày 3 tháng 12 năm 2016
Uống gió lạnh cả đêm khiến cơ thể tôi mệt mỏi rã rời.
Tôi nằm mê man trên giường, đầu óc lúc tỉnh lúc mê.
Trong cơn mơ màng, tôi lại như mơ thấy, hôm ấy sóng biển vỗ rì rào, tôi cầm chiếc máy ảnh đứng trên bãi cát, anh chầm chậm bước về phía tôi.
Khi ấy tôi không nghĩ rằng có một ngày anh cũng sẽ yêu tôi.
Anh quan tâm tôi, yêu thương tôi, cho tôi hạnh phúc mỗi ngày.
Từng lời nói ngọt ngào anh dành cho tôi, một câu tôi cũng chưa từng quên.
Giờ đây, từng lời anh nói như vết dao lạnh lùng, găm thật sâu trong tôi, cắn xé tôi mỗi giây mỗi phút.
Lúc anh nói câu chia tay, anh đâu biết tôi đau thế nào.
Khi anh nói anh không còn yêu tôi nữa, tôi cảm thấy cả cơ thể đều trống rỗng, bởi tôi đã dùng tất cả để yêu anh.
Khoảng lặng bao trùm căn phòng, tôi ước gì đây chỉ là một giấc mơ.
Tôi không hiểu, chúng tôi đã từng yêu nhau nhiều đến như thế, sao anh có thể phủi bỏ một cách dễ dàng.
Là bởi tôi đã làm sai điều gì, hay trong anh đã có một người khác rồi?
Là như thế phải không? Là anh muốn bắt đầu lại cuộc sống với Phạm Ngọc Ánh? Cô ấy xinh đẹp, giỏi giang, hết lòng vì sự nghiệp của anh.
Trong lúc anh lao đao ngục tù, tôi chỉ biết chạy đi cầu xin người khác giúp đỡ, còn Ngọc Ánh có thể giúp anh lật lại vụ án, giúp anh lấy lại trong sạch.
Chỉ cần anh được hạnh phúc, tôi chấp nhận lùi về sau, lặng thầm theo dõi anh.
Nhưng phải làm sao đây? Trần Nhật Minh không có Hạ Kiều thì vẫn còn Phạm Ngọc Ánh, Trương Ngọc Ánh, Đặng Ngọc Ánh.
Mà Hạ Kiều, chỉ có một mình Trần Nhật Minh.
Đầu tôi càng ngày càng nặng nề, hình ảnh mơ mơ hồ hồ, không phân biệt