Ngày 12 tháng 1 năm 2017
Buổi sáng tôi và Dương Gia Huy rủ Nguyệt Anh đi trung tâm thương mại.
Dương Gia Huy nói là muốn mua đồ dùng cho nhà mới của anh và Đặng Hữu Thanh.
“Sao anh không đi cùng anh Thanh, không phải là sắm đồ cho nhà của hai người à?” Nguyệt Anh định từ chối để ở nhà ngủ nướng nhưng bị Gia Huy lôi kéo nên đành phải đi theo.
Gia Huy bỏ chiếc đĩa có hoa văn tinh xảo trên tay xuống, nhấc chiếc đĩa có kiểu dáng khác bên cạnh lên ngó nghía.
“Anh ấy thì biết chọn cái gì chứ, không có một chút thẩm mỹ nào.”
Gia Huy giơ lên hai kiểu đĩa hỏi ý chúng tôi.
Tôi và Nguyệt Anh cùng chỉ về cái trên tay phải anh.
Gia Huy gật gù rồi bảo nhân viên gói bộ đĩa cùng kiểu đó lại.
“Nếu là anh Thanh, khi anh hỏi chọn loại đĩa nào nhất định sẽ nói ‘Tùy em’.”
Gia Huy nói câu ‘Tùy em’ ấy quả thật giọng điệu rất giống Đặng Hữu Thanh, kết hợp với biểu cảm của Gia Huy khiến tôi và Nguyệt Anh cười đến chảy cả nước mắt.
Mặc dù không phải ngẫu nhiên tôi và Gia Huy rủ Nguyệt Anh ra ngoài nhưng Gia Huy lấy cớ cũng rất hợp lý đấy chứ.
Sau khi đi dạo gần hết khu đồ gia dụng, Gia Huy mua sắm đến quên trời quên đất khiến cậu nhân viên cười toe toét.
Dương Gia Huy dẫn tôi và Nguyệt Anh lên tầng bán quần áo.
Tôi cứ nghĩ anh định mua vài bộ đồ cho bản thân và anh Thanh, không ngờ anh lại dẫn chúng tôi vào cửa hàng quần áo của nữ.
Thấy tôi thắc mắc, anh nháy mắt với tôi một cái.
Ngay lập tức tôi nhận ra ý đồ của anh.
Xem ra con người của Gia Huy rất tinh tế, đến tôi cũng không nghĩ ra cơ mà.
Màn đối thoại bằng ánh mắt này Nguyệt Anh không phát hiện ra, thấy chúng tôi bước vào cửa hàng thời trang nữ liền hỏi Gia Huy:
“Anh dẫn bọn em vào đây làm gì? Hôm nay không phải mua đồ gia dụng cho anh và anh Thanh à?”
Gia Huy đang nhìn ngắm vài chiếc váy treo trên giá, thấy Nguyệt Anh hỏi thì quay lại.
“Dĩ nhiên là mua đồ cho hai em rồi.
Dù sao cũng đến đây rồi, không thể chỉ mua đồ cho anh thôi được.
Hai người đẹp cứ chọn thoải mái, hôm nay anh mở hồng bao tặng quà cho hai em.”
“Được đấy Dương Gia Huy, làm bạn với một đại gia như anh quả thật là được ban lộc mà.
Nếu không phải anh sắp kết hôn, em nhất định sẽ theo đuổi anh cho bằng được.”
Dương Gia Huy nháy mắt với Nguyệt Anh.
“Đừng yêu anh đây.
Anh đây đã bị người khác cướp mất trái tim rồi, không thể yêu thêm ai được nữa.”
Nguyệt Anh lập tức hùa theo câu chuyện, còn giả bộ rơi vài giọt nước mắt.
“Sao anh nỡ đối xử với em như vậy? Trái tim em đau quá.”
Tôi khoác tay lên vai cô bạn.
“Đừng buồn ái phi, trẫm sẽ an ủi tâm hồn tổn thương của nàng.”
“Bệ hạ!”
Giọng điệu sến sẩm ấy khiến chúng tôi cười vang.
Gia Huy đã nói sẽ tặng chúng tôi vài bộ đồ, tôi và Nguyệt Anh sẽ không khách khí.
Vì sao ư? Vì anh ta dám đắc ý trước mặt chúng tôi rằng Đặng Hữu Thanh đưa hết thẻ lương cho anh ta, bảo anh ta muốn mua gì cứ việc quẹt thẻ, quẹt hết anh Thanh sẽ đưa thẻ khác.
Bộ dạng khoe khoang ấy khiến Nguyệt Anh chỉ muốn chọn hết quần áo ở mấy cửa hàng này.
Vào phòng thử đồ Nguyệt Anh vẫn còn than thở với tôi về độ chiều chuộng của anh Thanh với Gia Huy.
“Ghen tị làm gì.
Cậu cũng sắp được như Gia Huy rồi.”
Tôi giúp Nguyệt Anh kéo khóa chiếc đầm đang mặc.
Chiếc đầm màu trắng sữa, dáng suông dài đến đầu gối, phía trên vai gắn chiếc nơ nhỏ cùng màu làm điểm nhấn.
Chiếc đầm này giống như được thiết kế riêng cho Nguyệt Anh, mặc lên khiến cô ấy thêm nét dịu dàng, nổi bật khuôn mặt tròn trịa.
“Tớ sắp được như Gia Huy là sao?”
Quá chăm chú vào chiếc đầm làm tôi không kịp suy nghĩ đã lỡ lời.
Tôi cố làm vẻ mặt thản nhiên, không để cô ấy phát hiện ra điều gì.
“Cả nhà ai cũng chiều cậu, gần như là muốn gì được nấy, Lâm Phong cũng chiều cậu quá còn gì.”
Nguyệt Anh quay người ngắm mình trước gương, cảm thấy hài lòng với chiếc đầm đang thử.
“Cậu nói cũng phải.
Lúc anh trai còn đi làm tháng nào cũng cho tớ tiền tiêu, tớ nói thích cái gì là mấy hôm sau đã thấy có trong phòng rồi.”
Tôi thở phào trong lòng, may mà Nguyệt Anh không tra hỏi thêm gì.
Nguyệt Anh quyết định chọn chiếc đầm trắng sữa kia, tôi thì chọn một chiếc váy hồng cánh sen, khá là hợp với dáng người tôi, cả hai mặc luôn váy mới mua theo đề nghị của Gia Huy.
Mua sắm xong thấy vẫn còn sớm, Gia Huy mời chúng tôi đi uống cà phê gần trung tâm thương mại.
Nghe nói quán cà phê đó làm ra một loại bánh ngọt mới được rất nhiều người yêu thích, ngày nào cũng có một hàng dài người xếp hàng chờ mua.
Gia Huy có quen với chủ quán, khi chúng tôi đến không cần phải xếp hàng mà được dẫn đến một bàn trống ở tầng ba của quán cà phê.
Tầng ba được làm khác với hai tầng dưới, không phải là kê bàn ghế mà là trải thảm, mỗi góc đặt một chiếc bàn thấp và xếp đệm ngồi xung quanh, giống phong cách của Nhật Bản.
Các bàn khác nhau được ngăn cách bởi những dây được xâu chuỗi hạt rủ từ trên cao xuống gần chạm đất.
Chính vì không gian mới lạ này nên quán thu hút được rất nhiều khách đến.
Gia Huy gọi một phần bánh ngọt, một ly cà phê và hai ly sinh tố cho chúng tôi.
“Này Gia Huy, sao hôm nay anh cứ ngó đồng hồ mãi thế? Anh có việc gì nữa à?”
Thấy Nguyệt Anh hỏi, Gia Huy hơi giật mình.
Anh liếc mắt nhìn tôi, tôi ra hiệu cho anh.
“À, anh đang chờ điện thoại của bên thiết kế nội thất, họ hẹn hôm nay gọi cho anh mà mãi chưa thấy.”
Tôi gửi cho Gia Huy ánh mắt khen ngợi: ‘Anh cũng nhanh trí đấy.’
Gia Huy đáp lại ánh mắt tôi: ‘Quá khen, quá khen.’
Thấy đã đến giờ như đã hẹn trước, Gia Huy thanh toán tiền rồi đưa chúng tôi về.
Giờ đây tôi rất háo hức, không biết Nguyệt Anh sẽ ngạc nhiên thế nào khi thấy món quà mà chúng tôi đã cất công chuẩn bị cho cô ấy.
Về đến nhà, vừa mở cổng ra Nguyệt Anh đã sững người dừng bước chân.
Vô vàn cánh hoa hồng đỏ trải đầy mặt đất