Ngày 15 tháng 1 năm 2017
Chỉnh sửa nốt bức ảnh cuối cùng, tắt máy tính, tôi cầm túi xách rời khỏi công ty.
Trời mùa đông đã bắt đầu nhá nhem tối, chút nắng ít ỏi của buổi trưa cũng đã biến mất từ lâu, thỉnh thoảng lại có cơn gió khẽ thổi qua, không lạnh mà ngược lại có chút mát mẻ.
Trên đường về nhà tôi ghé qua chợ mua chút đồ ăn, trong tủ lạnh hiện giờ chỉ còn mấy cọng hành lá lẻ loi cùng vài gói mì mua đã lâu mà chưa ăn đến.
Vì sống một mình nên nhiều lúc tôi ăn khá tùy tiện, trong tủ còn gì sẽ ăn nấy, rất ngại ra chợ mua đồ ăn, chỉ có trên đường đi làm về nhớ thì ghé qua bổ sung thực phẩm cho nhiều ngày liên tiếp.
Về đến phòng, vừa mở cửa ra đã nghe có tiếng động trong phòng bếp.
Tôi ngạc nhiên, không lẽ trong nhà có trộm?
Tôi nhẹ nhàng đặt túi đồ ăn xuống đất, cầm lấy cây chổi cán dài cạnh giá để giày, bước khẽ vào phòng bếp.
Càng đến gần tiếng động càng to, nghe như tiếng bát đĩa lạch cạch chạm và nhau.
Quái lạ, không phải trộm bình thường đều vào phòng ngủ ư, trong nhà bếp thì có đồ gì giá trị đâu?
Tôi giơ cao cây chổi trên tay, vừa nhìn vào phòng bếp đã thấy ngay bóng dáng quen thuộc.
Dáng người kia, ngoài Trần Nhật Minh ra thì còn ai vào đây được nữa.
Cây chổi đang giơ cao rơi xuống đất.
“Sao anh lại ở đây?”
Nghe thấy tiếng nói, anh quay người lại, chiếc muôi trong tay tỏa ra làn khói nhẹ.
Lúc này tôi mới để ý đến hóa ra anh đang nấu ăn, là món sườn xào chua ngọt mà tôi thích ăn nhất.
“Nay em về muộn thế? Mau rửa tay đi, anh nấu xong là được ăn cơm rồi.”
Đó là điều quan trọng lúc này ư? Quan trọng là sao anh lại ở trong nhà em có được không hả.
Em suýt nữa thì tưởng anh là tên trộm mà báo cảnh sát rồi đấy.
Thấy tôi vẫn còn đứng ở cửa bếp, anh đẩy người tôi vào phòng tắm.
Tôi đành rửa tay rồi ra ngoài lấy túi thực phẩm mua ở chợ cho vào tủ lạnh.
“Em vừa đi chợ đó à? Thảo nào hôm nay lại về muốn thế.”
Nhật Minh vừa nấu xong món cuối cùng, thấy mấy túi đồ lớn nhỏ của tôi bèn ra giúp cho vào tủ.
“Sao anh lại có chìa khóa nhà em?”
Đây vẫn là điều mà tôi mãi không hiểu.
Chìa khóa trước kia anh cầm tôi đã cất đi lúc anh ở trong tù, giờ cũng chẳng nhớ đã để nó ở đâu.
“Mẹ em đưa cho anh.”
Tôi ngạc nhiên: “Mẹ em? Mẹ em đưa khóa nhà của em cho anh làm gì?”
Anh bỏ nốt túi cà chua vào ngăn rau củ rồi đóng tủ lạnh lại, lúc này mới quay sang nhìn tôi, hai tay khoanh trước ngực.
“Anh nói với mẹ chìa khóa trước kia em đang giữ, nên mẹ đưa khóa của mẹ cho anh.
Hơn nữa nhà này đã thành nhà của chúng ta từ lâu rồi, còn nhà em gì nữa.”
“Trần Nhật Minh.” Tôi chọc tay vào ngực anh.
“Anh đừng quên là chúng ta đã chia tay rồi.
Hiện giờ nhà này là của em, nhà của anh ở tầng trên kìa.
Anh hãy trả lại khóa nhà cho em rồi trở về phòng của anh đi.”
“Chúng ta chia tay khi nào? Sao anh không nhớ vậy?”
Trần Nhật Minh! Anh còn có thể mặt dày hơn được nữa không hả? Nhìn cái vẻ mặt cười đắc ý kia.
Anh có nhớ chính anh là người nói chia tay hay không? Anh tưởng anh giả bộ như không có chuyện gì là em sẽ tha thứ cho anh ư? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.
Có lẽ nhìn tôi tức giận khiến tâm trạng anh rất vui, anh cười thành tiếng, kéo tôi ngồi xuống bàn ăn.
“Ăn tối đã nào, không thì