TIẾT THANH MINH
– – 0 – –
Năm ngoái vì đại dịch COVID-19 nên phải giãn cách xã hội đâu được đi tảo mộ đâu, nhưng sau đó nhà ta có đi bù nhưng lúc đó ta không có đi. Năm nay Thanh Minh ngay chủ nhật thế là mọi người thuê xe cùng nhau đi.
Ngồi trên chiếc xe lam nhét đầy đồ và người như cá mồi hộp nhìn mấy chiếc xe hơi chung quanh, đúng thật là nhà ta nổi bật nhất. Năm nào cũng vậy hết trơn, cũng chiếc xe đó cũng bác tài đó nhưng kỳ này đổi bác tài rồi.
Đã lâu ta không ngồi xe + tối ngủ không được + bác tài đạp ga đạp phanh liên tục giật khùng luôn => mật xanh mật đỏ ta đều nôn hết ra ngoài. Uống thuốc chống ói không hề có tác dụng, thế nhưng vừa leo xuống xe là có thể thoải mái sinh long hoạt hổ.
Hy vọng lúc koibito học lái xe cũng nên tìm thầy giỏi chứ mà chạy như bác tài này thì thôi, dẹp đi, ta đi bộ cho lành.
Lần này lên trên mộ kẹt xe này nọ nhưng lúc vào mộ cúng rất thoáng rất thoải mái. Thái hậu bảo năm nay tạo mộ không hiểu sau thấy cúng chậm quá, làm gì cũng rề rà nhưng ta lại thấy khác, lòng thanh tịnh không hề có gấp gáp như những lần trước.
Vừa nhìn thấy mộ của ông bà ngoại ta đã khóc như mưa, cũng không hiểu sau lúc đó chảy nước mắt mãi không ngừng được. Đáng tiếc lần này cho bao nhiêu tiền bác tài cũng không chịu chạy đến chỗ an táng ông bà nội như lần trước, vì vậy lần này papa chỉ cúng ở nhà thôi, tảo mộ để mấy cô đi.
Hy vọng năm sau Thanh Minh cũng vào chủ nhật, tìm được một bác tài tốt một chút, chạy xe an toàn, dễ tính đi 3 nơi an táng luôn để không bỏ lỡ như dịp này.
Vừa cúng xong thu dọn đồ thì mưa vài hạt.
Bụng đói meo, phải lên xe ngồi ăn. Cậu út ta chơi rất sang vỗ ngực đảm bảo hộp xôi có bao nhiêu đâu ổng ăn vài miếng là hết liền. Thằng em họ nói, đảm bảo hộp xôi đó ăn tới về nhà cũng chưa xong.
Quả nhiên, leo lên xe ăn, bác tài chạy giật giật, thìa xôi không vào miệng mà vào lỗ mũi. Ăn được vào miếng cậu út đóng nắp lại trả. Cũng may đó là xôi chứ cari chấm bánh mì thì cảnh tượng không biết làm sao diễn tả nữa.
Trên đường trở về thấy có hai ông chạy xe máy bít bùm hết vẫy tay, ta sợ muốn chết vội vã tránh mặt. Sau đó đến tối trở về mới biết, thì ra là hai ông hàng xóm