NHỮNG NGÀY THỰC HIỆN CHỈ THỊ 16 CỦA TÔI
– – 0 – –
Hôm nay đã gần tròn 7 ngày ở nhà rồi, phải nói là. . .
Ngày đầu tiên cảm thấy con người có chút không quen, nhưng vẫn cố gắng xem như không có gì, tìm mấy thú vui khác cho quên đi.
Ngày thứ hai không được ra đường đã khiến cho da mặt của tôi nổi lên mụn nhỏ li ti như rắc mè vậy, sờ vào khó chịu vô cùng. Điều này khiến tôi chăm chỉ dùng chai tẩy tế bào chết của koibito mua cho từ năm nảo năm nao vẫn còn hơn nửa chai.
Không chỉ da mặt mà da toàn thân của tôi đều dần dần trở nên nhám như miếng chà xoong. Cũng may sớm đã mua hủ muối tắm để tẩy tế bào chết trong vòng một tuần/lần + chai sữa tắm đậu hủ lên men của Nhật mới để cho làn da không tới nỗi như da mặt.
Tóc tệ hơn cả cây chổi lông gà của mấy quán lề đường luôn. Không hiểu nỗi, cũng dùng loại dầu gội đó, trước giãn cách xh vẫn rất bóng mượt, giãn cách một cái sơ xác tiêu điều. Tôi không dám dùng dầu xả, bết tóc lắm.
Sang ngày thứ 3 thèm bánh mỳ kinh khủng, thấy thái hậu mua cây tàu hủ ki vàng vàng dài dài bọc trong bao nilon tôi còn tưởng có bánh mỳ ăn mừng húm. Ai ngờ vừa la lên bị đôi mắt khinh bỉ của thái hậu với thằng em hà bá bắn qua. Thái hậu đi mua mấy lò quen thuộc cũng không có, chỉ có thể vào siêu thị mua. Mà mỗi lần đi tới siêu thi đều bị người ta mua sạch. Lần trước tôi sớm nói nên mua máy làm bánh mỳ đi mà thái hậu không chịu, giờ thèm quá cũng chỉ có thể lên mạng tìm phương pháp làm bánh mỳ bằng chảo thôi.
Thái hậu đi làm về kể mấy ông lơ xe nói, từ chỗ mấy ổng lên đến SG đi qua mấy trạm, trạm nào cũng đòi thọt lỗ mũi hết trơn, thọt đến cái lỗ mũi của ổng muốn banh ta lông luôn. Còn có mấy người bị thọt quá sinh ra nghiện, hôm nào không có chịu không nỗi.
Với thanh niên chúng ta, dịch ở nhà buồn thì buồn nhưng vẫn có nhiều thú vui chơi như