CHUYẾN VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
– – 0 – –
Gần đây tôi bất ngờ được ‘thưởng’ một chuyến trở về tuổi thơ về lại ngôi trường ngày xưa mình từng học. Đến khi mọi thứ thật thật diễn ra ở trước mắt cảm xúc thật nói không nên lời.
Tin chắc trong chúng ta, mỗi người đều từng làm bài tập làm văn về đề tài ‘về thăm trường cũ sau n năm’, lúc đó tôi chỉ cảm thấy nó là một bài tập giáo viên giao cho mình thôi, nhưng hôm nay nó lại áp dụng trên người tôi rồi.
Để xem nào, cũng hơn mấy chục năm chưa vào đây rồi, mặc dù trước khi giãn cách xã hội rất thường đi ngang qua nó. Ngôi trường to lớn trong mắt tôi năm nào nay lại trở nên nhỏ bé vô cùng.
Kiến trúc của trường vẫn như thế nhưng có một số bố trí đã khác xưa.
Cái chuồng thỏ mà thằng em hà bá nhà tôi mê mẩn đã bị dọn đi đâu mất rồi. Mặc dù tôi rất không thích cái chuồng thỏ đó, vì nó không được thơm nhưng nếu trong trường có động vật nhỏ trẻ con sẽ thích hơn mà
Giàn mướt to cao năm nào cũng bị dở mất. Cũng đúng thôi, dọn giàn mướp rồi như thấy lối đi to và sáng hơn nhiều.
Nơi để xe điện cũng bị biến thành một nơi chăm sóc đặc biệt gì đó.
Cá rùa trong hồ đều bị đem đi đâu hết rồi, đến nước cũng rút sạch luôn. Hồi nhỏ tôi thích đi cây cầu đá bắt ngang qua hồ nhỏ đó lắm, vì cảm thấy cây cầu rất cong rất cao, lại nhìn thấy ba con cá heo, có thể thả lá vàng xuống hồ nữa.
Trong sân rộng thường sẽ có rất nhiều cây cỏ đều có ghi bảng tên, lại có các tượng đá của những câu truyện cổ tích như: Tấm Cám, Thạch Sanh Lý Thông, cây tre trăm đốt. . .mỗi lần cô kế chúng tôi nghe câu truyện nào xong sẽ đưa chúng tôi ra ngoài xem tượng đá của câu truyện đó.
Cái hồ cát to để chúng tôi ra nặn tượng trước khi ăn cơm trưa hoặc sau khi ăn xế. Tôi rất hắn bị kiến lửa cắn ở đó, nhưng lúc nào cũng chơi rất vui không chịu vào.
Chúng tôi được dạy trồng cây gieo hạt và tự có một khu vườn riêng của lớp mình.
Cái nhà banh mà tôi luôn ngâm mình bên trong cũng bị dọn mất.
Cái sân rộng cũng bị xây thành các lớp học phòng này phòng nọ, mặc dù lúc trước nơi đó dùng để dựng sân khẩu khai giảng