(Kính thưa các độc giả, cuốn sách này tác viết theo Ngôi Thứ Nhất tức lấy nhân xưng Tôi làm chủ thể nên có thể coi đây là một cuốn Nhật Ký hàng ngày.
Mục đích là để miêu tả nội tâm main tinh tế hơn cũng như quá trình tiến hóa tâm thức từ phàm hóa thần bởi quan điểm của tác, Thần ở cuốn sách này ngang với Thượng Đế, Tạo Hóa Chủ.
Vì vậy, nếu như gặp phải các đoạn tự sự, suy tư, triết lý các dh không thích thì vui lòng bỏ qua.
Câu chuyện về Sáng Thế cũng sẽ được đề cập lẻ tẻ trong sách nhằm đào hố cho các giai đoạn tiếp theo (trái đất sẽ được Main thúc đẩy tiến lên Cao Võ bằng một trận ôn dịch toàn cầu) cũng như giải thích một số hiện tượng tự nhiên - xã hội theo quan điểm của tác giả.
Xin cảm ơn quý độc giả!)
-------
Tự nhiên nhắc đến hai từ “lang thang” lòng tôi cớ sao lại thấy là lạ.
Đối với loài người mà nói cuộc sống lang thang, tạm bợ còn gọi là người vô gia cư, người đi bụi.
Họ đại diện cho một số ít người không có nhà để về, không có chốn để đi hoặc đơn giản là họ không muốn về nhà.
Nếu ai đó có một mái ấm hạnh phúc thì đâu có nguyện ý sống lang thang nay đây mai đó.
Nếu ai đó có một nơi để đi thì đâu có nguyện ý làm một người du đãng khắp nơi.
Thế nhưng với con muỗi thì làm gì có khái niệm cái nhà, quê hương, bản quán? Nó cũng không có các khái niệm lang thang, đi bụi dù rằng cuộc sống của nó vốn là như vậy.
Tôi tự hỏi mình rằng thế bây giờ mình sẽ là muỗi lang thang hay tìm một góc nào đó đánh dấu lãnh thổ và gọi là nhà?
Nhưng Nhà lại thường bao hàm cả người thân ở trong đó mà muỗi thì vốn chẳng có cha mẹ, anh em, bạn bè...
Muỗi chỉ có kẻ thù...
Muỗi chỉ có con mồi và thợ săn...
Muỗi là một kẻ cô đơn!
Thật sự nôi tâm tôi rất mâu thuẫn!
----
Cũng như khi muỗi tôi chứng kiến cảnh bạo hành của mấy ả bảo mẫu đối với trẻ em thì cảm thấy trong lòng khó chịu.
Tại sao một con muỗi lại thấy khó chịu, thấy đồng tình, thấy đau xót cho chính giống loài vốn là kẻ thù của chủng tộc mình?
Tôi nên đứng về phe nào khi suy xét và hành động?
Có lẽ sự xung đột này là do linh hồn của tôi vốn là linh hồn của con người nên vẫn chưa thoát khỏi những gông xiềng của đạo đức – một sản phẩm đặc trưng của nhân loại.
Thật ra, với góc nhìn của một con muỗi thì việc hành hạ hay giết chết đồng loại vốn là pháp tắc tự nhiên mạnh được yếu thua.
Muỗi tôi vẫn còn cảm thấy đau lòng và phẫn nộ thì chứng minh rằng tôi vẫn tự coi mình là người dù hình dạng đã trở thành một con muỗi.
Nhưng người sẽ đối xử với tôi như là một con muỗi hay một con người?
Một con muỗi không có muỗi tính mà ngược lại có nhân tính thì chứng minh thân thể và linh hồn của tôi chưa thực sự khế hợp với chân tánh.
Điều này có lẽ sẽ gây ra nhiều vấn đề phiền phức cho tôi trong tương lai.
Cứ mãi lấy góc nhìn và quan điểm của nhân loại đi phán xét các sự kiện hoặc việc làm thì chắc chắn khó mà tồn tại trong cái thế giới này.
Một con muỗi lại có đạo đức à?
Một con muỗi lại có lòng nhân ái ư?
Một con muỗi lại biết tuân thủ pháp luật?
Một con muỗi biết hướng thiện, biết làm điều lành và tránh làm điều dữ ư?
Nghĩ thôi đã thấy rất buồn cười ảo ma canada rồi.
Nhưng vấn đề của tôi lại ở chỗ thân thể thuộc loài côn trùng khát máu lấy hút chích để sinh tồn mà linh hồn lại mang theo ký ức, tình cảm, nhân sinh quan, thế giới quan của loài người.
Hai loài này trời sinh là địch, là kẻ thù không đội trời chung.
Sự mâu thuẫn giữa cái bên trong và cái bên ngoài, cái bản năng và cái lý trí, cái dục vọng và cái cao thượng sẽ làm cho tôi luôn phải suy nghĩ, phải lựa chọn, phải hành động không nhất quán.
Tôi sẽ phải sống với thói quen và thái độ luôn thay đổi đung đưa.
Điều này thật sự rất nguy hiểm.
Những ai đã từng là người trưởng thành, có tư tưởng nội hàm, ưa thích suy ngẫm sẽ nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Nếu không thể giải quyết triệt để vấn đề trên, dù tôi có tu hành và đạt được cấp độ tiến hóa cao hơn cũng sẽ lâm vào ảo giác, tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng mất lý trí và thể xác trở thành công cụ và con rối của kẻ khác mà thôi.
Cứ thủ nghĩ mà xem, vạn vật trên thế gian này vốn sinh ra đều có sẵn trong mình một sự hợp lý cả về thể xác lẫn linh hồn.
Việc nó tồn tại hay mất đi đều là một sự thật khách quan.
Nếu Thượng Đế có tồn tại thì chắc chắn ngài đều coi mọi chúng sinh bình đẳng.
Vì sự bình đẳng này mà ngài sẽ không bao giờ can thiệp vào các hành vi của con