(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng đề cử để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé.
Cộng đồng cùng thắng nha các đạo hữu)
(Chương này có nội dung chủ yếu là cuộc đối đáp giữa hai người Việt gốc Hoa nên tác cố ý chọn cách xưng hô theo kiểu CV.
Đến đoạn người Đông Lào nói chuyện mới chỉnh sửa lại cho hợp văn phong thuần Việt nha các bác)
(À quên, chương này tác viết nội dung hơi bậy một chút, mọi người không thích có thể next qua nha)
-------
Chú Trương đột nhiên nhắc tới tứ đại danh tộc Hàn Tiêu Diệp Lâm khiến cho Trương Tổng như con mèo bị dẫm phải đuôi.
Hắn chợt nhớ lại ký ức khi hắn còn nhỏ, hắn được đưa về tổng bộ Trương Gia ở Hoa Quốc học về lịch sử của gia tộc.
Ông nội của hắn rất cưng chiều đứa cháu nội này nên thường dẫn hắn đi xem các danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử mà người của Trương Gia đã dựng lên trong quá khứ, đồng thời luôn thở than tiếc nuối:
“Trương Gia ta là họ có từ thời Thượng Cổ, trong lịch sử hàng ngàn năm xuất hiện rất nhiều nhân kiệt có đóng góp cho cộng đồng Hoa Tộc và Thế Giới.
Thế nhưng ngôi vị cửu ngũ chí tôn thì chưa bao giờ được chạm qua tay một lần.
Buồn thay.
Tiếc thay.
Than ôi!”
“Chú Trương, Trương Gia ta xưa từng có tổ tiên Trương Đạo Lăng thành lập Đạo Giáo (Thiên Sư Giáo, Chính Nhất Giáo) bây giờ đã nổi tiếng khắp năm châu bốn bể.
Đến đời sau có tổ sư Trương Tam Phong sáng lập ra môn phái Võ Đang nổi danh giang hồ Trung Nguyên đến tận ngày nay.
Tổ tiên Trương Vô Kỵ cũng đã lãnh đạo Minh Giáo dựng cờ khởi nghĩa đánh đuổi nhà Nguyên Mông để thành lập nên một Đại Minh phồn thịnh suốt mấy trăm năm.
Chỉ vì không may mắn và tin sai người nên bị thằng ăn mày Chu Nguyên Chương đánh cắp thiên hạ.
Từ đó về sau Trương Gia ta xuống dốc không phanh.
Cuối cùng Minh Triều bị Thanh Triều cướp lấy Trung Nguyên, Trương Gia ta lại phải hạ mình gia nhập Thiên Địa Hội rồi lấy khẩu hiệu Phản Thanh Phục Minh để duy trì sự tồn tại.
Thật buồn cười biết bao, thật bi ai cho một thế gia hàng ngàn năm hiển hách.
Đến bây giờ, Trương Gia ta lại bị xa lánh khỏi Trung Nguyên và bị đuổi sang nước Đông Lào khô cằn xa xôi này.
Tất cả đều là do Trương Gia ta một đời không bằng một đời.
Ta cũng những tưởng bản thân mình sẽ trôi qua kiếp sống công tử ca đến hết cuộc đời còn lại nhưng trời cho Mộng Thu xuất hiện.
Chính xác là cho Hàm Hương Thể và Băng Phượng mệnh cách xuất thế.
Nó có thể giúp ta cố bổn bồi nguyên, bổ sung mệnh cách thành Thiên Hạ Cộng Chủ - Thiên Địa Chí Tôn.
Nó hồi sinh nhiệt huyết, nó đốt cháy hy vọng của Trương Gia ta một lần nữa.
Cơ hội trời cho mà không lấy tất sẽ bị trời tru diệt.
Chú Trương có hiểu điều này hay không?”
“Còn cuộc hôn nhân với tiểu thư Lâm gia Lâm Nhã Kỳ ư?
Hừ.
Việc hôn nhân của thiếu chủ ta đâu đến lượt bọn họ khua tay, nhúng chân? Nếu như phải chọn thì ta vẫn lựa chọn Mộng Thu bởi sở hữu được mệnh cách chí tôn thì ta có thể Quân Lâm Thiên Hạ.
Lúc ấy, đừng có nói một Lâm Nhã Kỳ, đừng có nói đến một Lâm Gia.
Tất cả đều chỉ có thể hèn mọn quỳ xuống chân ta mà xưng thần.
Hơn nữa, liên minh với gia tộc họ Lâm cùng lắm thì nắm được mảnh đất Đông Lào nhỏ bé.
Nhưng chiếm được trái tim Mộng Thu thì ta thậm chí có thể thống trị được cả một đại lục hoặc có khi cả thế giới này.
Đến ngày đó thì ta có thể đường hoàng mà dẫm nát Tập Đế, Tin Đế cùng Chum Đế dưới chân, Ha Ha ha.
Và chú Trương, ngươi sẽ là đại công thần dưới một người trên tỷ người.
Chú có muốn hay không?”
Người đàn ông trung niên nghe Trương Tổng bày tỏ hùng tâm tráng chí và hứa cho hắn một miếng bánh vẽ to bự thì kích động đến khua chân múa tay, động lực còn hơn là con ong tìm thấy mật.
Ông ta lập tức quỳ xuống hiệu trung:
“Thuộc hạ nhất định sẽ trung tâm hầu hạ thiếu gia.
Cầu chúc cho thiếu gia kỳ khai đắc thắng, sớm ôm mỹ nhân và ôm luôn cả giang sơn ạ!”
“Tốt… tốt… tốt… Có sự giúp đỡ của chú Trương, ta nhất định sẽ thành công.
Việc liên quan đến thể chất Hàm Hương cùng với bí mật về mệnh cách Băng Phượng cần phải giấu kín như bưng.
Khi cần thiết có thể huy động lực lượng của gia tộc bên Hoa Quốc, kẻ nào ngăn cản ta đạt được mục đích, ngăn cản Trương Gia ta phát triển.
Kẻ đó phải chết.
Chú hãy gửi thư cảnh cáo cho Nguyễn Thiếu, Trần