(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé.
Cộng đồng cùng thắng nha các đạo hữu)
-----
Phòng Tổng Giám Đốc,
“Cộc cộc cộc…” Tiếng gõ cửa vang lên
Trương Bá Hưng đang ngồi dưỡng thần tại bàn làm việc, tay hắn cầm chiếc bút máy trị giá mấy ngàn đô quay quay ra chiều như đang suy nghĩ hay tính toán một điều gì đó.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn qua chiếc đồng hồ tiền tỷ đang đeo ở cổ tay.
Hắn biết rằng cô đã đến…
Khóe miệng Trương Bá Hưng khẽ nhếch, trong lòng thầm nhủ “đến rồi à… vậy thì… bắt đầu thôi…”
Hắn ngồi thẳng lưng lại, đầu cúi xuống nhìn laptop, hai mắt tỏ vẻ chăm chú, lông mày hơi nhíu lại tựa như đang suy tư.
Trong bụng hắn lại nghĩ: “tư thế bận rộn như thế này rất thích hợp để gây ra sự chú ý với người khác”.
“Vào đi.
Cửa không khóa!”
“Két… két… két…” Mộng Thu bước vào, vẫn trang phục áo sơ mi trắng, váy ngắn công sở, nơ thắt ở giữa cổ, tay cầm kẹp hồ sơ che nửa ngực trái.
“Thưa Tổng Giám Đốc, tôi là Trần Mộng Thu, đến đây theo lịch gặp làm việc của anh!” Mộng Thu tiếng nói vừa phải nhưng giọng trong trẻo như tiếng khánh ngân.
Trương Bá Hưng hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy hình tượng của Mộng Thu, mắt của hắn hơi ánh lên sự kinh diễm.
Sau đó, hắn giả bộ như đang rất bận rộn.
Anh ta cúi xuống nhìn màn hình laptop nhưng miệng thì vẫn nói.
“Cô Mộng Thu đã đến rồi à.
Mời cô ngồi ở ghế salon chờ tôi một chút.
Tôi có công chuyện cần xử lý gấp.
Cô không có vội vàng việc gì chứ?”
“Dạ.
Tôi cũng không có việc gì bận rộn cả.
Mời anh cứ tự nhiên xử lý công việc của mình, tôi sẽ ngồi ở đây đợi anh một chút!”.
Mộng Thu đương nhiên không có lý do gì để từ chối cả, cô khách khí trả lời.
“Vậy, cô cứ tự nhiên.
Trà có sẵn trong ấm, cô khát thì cứ tự nhiên lấy uống nhé.
Tôi bận chút!” Không ngẩng đầu lên, Trương Bá Hưng tỏ vẻ
“Vâng!”.
Đáp lại Trương Bá Hưng một tiếng, Mộng Thu đặt tập hồ sơ để trên bàn, sau đó cởi cái túi xách của mình ra khỏi vai và đặt nó ở trên chiếc kệ thấp ở sau lưng.
Mặt túi xách hướng thẳng về phía cô cùng Trương Bá Hưng, trong mắt của con thỏ ánh lên một tia sáng đỏ ửng như hồng quang.
Tiếp đó, cô quay lưng lại, hai tay vuốt nhẹ mép váy công sở rồi đặt mông xuống ghế sopha.
Cô ngồi thẳng lưng, bầu ngực hơi nhô ra phía trước, bờ mông ngồi nửa ghế tựa về phía sau, hai tay đặt lên mép bàn, hai chân ngọc dài khép chặt, dáng vẻ vô cùng tự nhiên.
Với tư thế ngồi ấy cả người cô toát lên khí chất nho nhã của một tiểu thư, quyến rũ như một trợ lý, đoan chính như một quý cô, ngọt ngào như một cô gái nhỏ, diễm lệ như một đóa hoa hồng, thanh tao như một bông sen sớm và rực rỡ như đóa mẫu đơn.
Kết hợp với mùi thơm thoang thoảng tự nhiên của cơ thể, chỉ sau có giây lát đã tỏa ra khắp gian phòng.
Ngay cả muỗi tôi đang đậu trên cây trầu bà hút nhựa khi quan sát cũng phải thừa nhận và thốt lên một câu chửi tục: “đù má cả nhà muỗi… quá xinh đẹp, quá khí chất, quá rực rỡ, quá không thể tưởng tượng được…”
Còn Trương Bá Hưng lúc này thì suýt nữa đã không giữ nổi bình tĩnh mà ném bút, đóng lại laptop và nhảy bổ vào Mộng Thu như con heo đực đến ngày động dục.
Thế nhưng, từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ rất cẩn thận và nghiêm khắc.
Vì vậy, Trương Bá Hưng đã cố gắng hít thở thật sâu rồi nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn xuống màn hình.
Định lực của một Tổng Giám Đốc là không phải dạng vừa đâu.
“Cái nhỏ không nhẫn được thì đừng mong có thể thành đại sự.
Khí chất quý tộc của một đại gia tộc ngàn năm không thể vì ta mà phá hủy.” Hắn thầm nhủ như vậy.
Căn phòng lâm vào cảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ phả ra từ chiếc máy điều hòa treo trên tường và tiếng sột soạt khi giấy bị lật hay tiếng bàn phím laptop bị gõ nhẹ.
Mộng Thu vẫn tư thế ấy, cô ngồi