(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương Mới hay hơn nhé)
-----
Tôi mở lại màn hình hệ thống và bắt đầu quá trình tiến hóa của mình,
Tiếng nói máy móc quen thuộc của hệ thống lại vang lên:
“Ký chủ có chắc chắn sử dụng 400 ngày thọ nguyên đổ vào Bình Tiến Hóa?”
“Đồng Ý!”
“Bình Tiến Hóa + 400 ngày thọ nguyên.
Tiến hành nâng cấp.
Xin mời ký chủ chờ đợi trong giây lát!
Quá trình đã hoàn thành! Xin mời ký chủ xem tình hình cập nhật!
Bình Tiến Hóa (Level 40) (Tiến độ 1/50) (310 điểm skill)”
“Ký chủ đã đủ yêu cầu tiến hóa chủng tộc lên level 5.
Xin mời ký chủ xác nhận!”
“Đồng Ý!”
“Xin mời ký chủ chờ đợi trong giây lát.
Ký chủ chú ý: quá trình tiến hóa có chút khó chịu với thần kinh trung ương, xin hãy cố gắng chịu đựng!”
Quá trình tiến hóa bắt đầu: 10… 9… 8… 7… 6… 5… 4… 3… 2… 1… 0…”
Như một bản năng, tôi rùng mình khi nghe tiếng nói nhắc nhở của hệ thống.
Đây là một phản ứng khá bình thường của tâm lý.
Giống như ngươi nhiều lần bị điện giật mà không chết thì y như rằng khi nghe ai đó nhắc tới từ “điện” thì phản ứng đầu tiên của cơ thể là co lại và né tránh.
Như thường lệ, một cơn đau xé ruột, xe gan, xé thân, xé thể tràn tới thần kinh não.
Tôi không nhịn được mà gào lên những tiếng kêu bi thảm đến rợn người.
Không những bản thể tiến hóa gặp phải đau đớn mà phân thân vĩnh cửu bên kia cũng nối gót theo sau cùng lúc.
Mộng Thu vừa mới dọn dẹp chén bát sau bữa cơm chiều.
Cô ngồi xuống xuống ghế nhìn chậu thau sinh tố trầu bà đã cạn trơ đáy không còn một giọt.
Lòng vốn đang thấy kinh ngạc thì cô đã cảm ứng được khí lạnh đang cấp tốc tràn về thân Băng Muỗi.
Một màn hào quang màu xanh lam tụ tập lấy phân thân làm trung tâm vòng xoáy trông thật sự huyền ảo và mỹ lệ.
Một quả trứng bằng băng mỏng trong suốt được hình thành bao bọc lấy thân thể của Băng Muỗi đang bị xé rách đến tung tóe.
Mộng Thu trừng mặt thật to quan sát tôi tiến hóa.
Tôi thống khổ rít lên từng tràng tiếng kêu vo ve nghe thật ghê rợn rùng mình.
Còn trong đầu của Mộng Thu thì âm thanh ấy trở nên có ý nghĩa rằng:
“A...!a...!a...!đau quá...!đau quá...”
“A...!a...!a...!đau quá...!đau quá...”
“A...!a...!a...!đau quá...!đau quá...”
“Mày có sao không Băng Muỗi? Sao lại kêu la thảm thiết như vậy cơ chứ?
Mày có cần tao cắt đứt quá trình này không Băng Muỗi?”
Mộng Thu lo lắng hỏi dồn.
“Không...!đừng...!mỗi lần tiến hóa...!đều đau đớn như vậy cả...!cứ để đó đi...!rồi sẽ hết thôi...”
“A...!a...!a...!đau quá...!đau quá...!hu...!hu...”
“A...!a...!a...!đau quá...!đau quá...!hu...!hu...”
“A...!a...!a...!đau quá...!đau quá...!hu...!hu...”
Mộng Thu mặt xanh tái mét.
Băng Muỗi nói rằng nó đã trải qua rất nhiều lần đau đớn như thế nhưng cô thì mới chứng kiến lần đầu tiên.
Cô thấy nó quá thống khổ nên muốn kêu nó dừng lại hoặc ra tay can thiệp cắt đứt quá trình này nhưng thật sự không thể làm như vậy.
Đối với tất cả các loại sinh vật mà nói quá trình lột xác là một quá trình vượt cạn sinh tử.
Nhưng điều đó là cần thiết để có thể phát triển mạnh mẽ hơn lúc sau này.
Nếu người bên ngoài mạnh mẽ can thiệp vào quá trình lột xác thì sẽ khiến cho sinh vật bên trong bị rối loạn thậm chí đột tử.
Cô có từng xem qua một bộ phim khám phá khoa học về quá trình lột xác của loại bướm.
Xuất phát điểm từ một quả trứng bướm, chúng phải đi qua quỷ môn quan tới bốn lần để có thể trở thành một con bướm xinh đẹp.
Khác với loài muỗi hay loài ếch nhái có thói quen đẻ trứng dưới nước.
Bướm lại thích đẻ trứng ở lá hoặc cành cây.
Trứng bướm bám rất chặt vào lá cây nhờ chất dịch nhầy khi bướm đẻ trứng vào mùa xuân.
Tiếp theo đó, trứng bướm sẽ phát triển thành sâu non.
Khi đó, sâu non sẽ ăn thật nhiều và ngày một lớn lên để tiến vào giai đoạn nhộng.
Ở giai đoạn nhộng sâu sẽ tạo một lớp kén xung quanh vừa bảo vệ mình khỏi tác động bên ngoài vừa để sẵn sàng cho sự biến đổi.
Khi đủ thời gian trở thành nhộng, bướm sẽ cọ mình vào vỏ kén và dần thoát tra khỏi vỏ bọc của chúng.
Khi đó bướm bơm máu liên tục lên các tĩnh mạch ở hai cánh làm cho chúng dãn ra và khi cánh dãn ra hoàn toàn bướm có thể bay.
Đây là một quá trình đầy gian khổ và buồn