Tương Vũ buồn bực ngồi xe huyền phù ba tiếng đồng hồ, về đến nhà mệt quá chẳng nấu nướng gì hết, mở tủ lạnh vớ lấy bịch dinh dưỡng mút tạm thấy mồm miệng càng thêm nhạt nhẽo.
Mấy bữa nay Trịnh Thành Huy hay nấu nướng ở bên này, ăn ngon quen rồi, trở lại với mấy loại dịch dinh dưỡng hắn không nuốt nổi.
Thói quen đúng là đáng sợ.
Càng nghĩ Tương Vũ càng không ưa Trịnh Thành Bắc kia, nhưng ngẫm lại bọn họ chẳng quen chẳng biết, chắc sau này cũng không gặp nhau nhiều nên hắn đành bấm bụng nhịn xuống.
Tuy vậy Tương Vũ vẫn thù rất dai, giận dỗi lây sang cả Trịnh Thành Huy.
Mấy bữa nay cậu ta chạy sang hắn đều đóng cửa không tiếp.
Trải qua mười mấy ngày cửa đóng then cài ăn không ngồi rồi ở nhà, cuối cùng cũng đến ngày mồng sáu tháng năm Học Viện Liên Minh khai giảng.
Từ sáng sớm Tương Vũ đã dậy ăn mặc chỉnh tề.
Quần dài đi kèm với áo sơ mi trắng, hắn soi gương chán chê rồi mới ra cửa.
Vừa kéo cửa ra đã bắt gặp Trịnh Thành Huy mặc một bộ y phục tuỳ tiện trông khá nghịch ngợm đang đứng đó, chỉ vài ngày không gặp, chiều cao của cậu đã hơn Tương Vũ một đoạn.
Trịnh Thành Huy nhìn xuống quần áo của mình rồi lại nhìn sang quần áo của Tương Vũ, giơ ngón cái lên:
"Sao nhìn anh còn trông giống học viên hơn cả em thế này, kiểu này chẳng mấy chốc anh lại được lên diễn đàn liên minh ngồi thôi."
Tương Vũ nhớ đến kí ức mấy lần mình được leo lên hot search diễn đàn liên minh, cả người cũng thấy khó ở hơn hẳn, vội xua tay.
"Cậu trù ẻo tôi ấy à? Cái diễn đàn liên minh dạo này quá loạn, thứ gì cũng có thể cho lên."
"Trù đâu mà trù," Trịnh Thành Huy càng cường điệu giọng nói.
"Ý em là anh đẹp trai quá, mấy cô nàng trong học viện kiểu gì chẳng bê anh lên diễn đàn liên minh để bàn luận."
"Thôi, cái đó tôi không ham." Tương Vũ đi ra đóng cửa rồi ngó nghiêng sang nhà Trịnh Thành Huy.
"Anh trai cậu không có nhà à?"
"Anh Bắc lên tổng bộ rồi, nhưng chiều anh ấy sẽ về ăn cơm, anh sang ăn với bọn em nhé."
Từ lúc Trịnh Thành Bắc trở về đến giờ, Tương Vũ cũng không ló mặt ra khỏi nhà, Trịnh Thành Huy chẳng có cớ gì để sang chơi, thành ra hơn chục ngày này hắn toàn ăn dịch dinh dưỡng qua ngày, da dẻ cũng xanh xao hẳn.
"Tôi không đi đâu." Tương Vũ từ chối luôn, vừa đi vừa nói.
"Chúng ta đi đến học viện bằng cách nào bây giờ?"
Trịnh Thành Huy hơi buồn, bước chân chậm rì rì đi theo Tương Vũ: "Chúng ta đi tàu điện thôi, em đã xem xét rồi, chỉ cần một chuyến là đến."
Tương Vũ mở quang não lên kiểm tra bến tàu gần nhất thấy cũng cách đây một cây số.
Thực ra hắn muốn lấy xe huyền phù ra đi cho tiện nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, để cậu nhóc vừa đủ thành niên đi học một mình có hơi thất đức, mà xe huyền phù của hắn từ trước tới nay không cho người khác bước vào.
Thôi thì vẫn cam chịu đi tàu cùng Trịnh Thành Huy vậy.
"Được, vậy đi nhanh lên."
Đi tàu cũng có cái vui của nó, chỉ có đoạn đường đi bộ từ nhà ra bến quá xa xôi, trời mát mẻ còn đỡ, trời mà nắng to thì đúng là đày đoạ.
Ngày hôm nay vừa khéo lại là một ngày nắng, mới tám giờ sáng ánh sáng vàng rực từ trên cao đã chiếu xuống hai bóng người bên dưới, nền đá lát trên đường phả lên hơi nóng nực, Tương Vũ thấy da tay mình sắp bốc khói tới nơi.
Tự dưng phát rồ phát dại muốn đi tàu điện làm gì không biết?
Tương Vũ không dám kêu ca chỉ thẳng lưng bước đi, còn Trịnh Thành Huy vốn đi tàu điện thành quen, vừa đi vừa hát mà chẳng thấy mệt mỏi, đã thế cậu ta còn nói liên mồm không ngừng nghỉ, lỗ tai của hắn bị tra tấn đến ong ong.
Đày đoạ phơi mình dưới nắng hơn ba mươi phút đồng hồ, Tương Vũ cảm giác mình sắp biến thành một con cá ươn, vừa leo lên tàu phải vội vàng hít thở hơi lạnh phả ra từ máy điều hoà nhiệt độ, hắn phũ phàng nói luôn.
"Từ ngày mai cậu đi tàu một mình nhé."
Trịnh Thành Huy nghe thấy mấy lời này thì ngẩn ra, thắc mắc.
"Vì sao?"
"Mệt! Ngày mai tôi đi xe huyền phù."
"Ơ anh có xe huyền phù à?"Trịnh Thành Huy nhìn hắn như nhìn kẻ thiểu năng.
"Sao có xe huyền phù mà anh phải lăn lộn ở tàu điện làm gì? Ngày mai anh cho em đi với."
Chữ không buông đến miệng rồi nhưng Tương Vũ lại cố nuốt xuống.
Nhớ lại mấy ngày cậu nhóc nấu nướng cho mình, có thứ gì ngon cũng mang sang, hắn do dự một chút rồi gật đầu.
"Được."
Đôi mắt Trịnh Thành Huy sáng ngời, không chần chừ liền nịnh nọt:
"Tương Vũ anh thật tốt quá đi mất."
Thật ra đi tàu điện cũng không đến nỗi khó chịu lắm, nhưng mà Tương Vũ vốn sống kín tiếng, giờ liên tục phải đối mặt với những ánh