Thật ra Trịnh Thành Bắc hiểu lầm Trương Hàng muốn nhảy vào nhiệm vụ lần này, anh phải phản đối ngay.
Nhiệm vụ này vốn chỉ là cấp C, nhưng giờ đã lên cấp A, sắp tới còn có thể lên tới cấp S, cực kỳ nguy hiểm.
Từ vụ gia đình nhà ông Phương, Trịnh Thành Bắc tự dưng bị liên đới phải cuốn theo, giờ còn chưa biết dứt ra thế nào.
Anh không muốn đồng đội của mình phải vất vả.
Tương Vũ vật vờ trong phòng mổ thêm một ngày nữa, mười bốn người có một người chết vì thể chất quá yếu, còn lại phẫu thuật xong đều tạm bình thường trở lại.
Hắn ra khỏi phòng phẫu thuật, thay quần áo xong xuôi định về lại nghe thấy Trịnh Thành Bắc nói gia đình nhà ông Phương vẫn còn ở đây, tâm chợt động bèn nói:
"Tôi muốn đi thăm họ một chút có được không?"
"Được." Trịnh Thành Bắc nhanh chóng gật đầu, dạo gần đây anh cũng hay phải sang bên đấy để điều tra về nguyên nhân ký sinh trùng chui vào cơ thể.
"Để tôi bắn tiền xong rồi sẽ dẫn anh đi."
"Được rồi, cậu bắn đi."
Tương Vũ gật đầu, thực ra hắn muốn gặp nhất là cậu bé Phương Cảnh Hành kia, không hiểu sao ấn tượng của hắn với cậu bé cực rõ ràng, lại cũng muốn biết hiệu quả của loại thuốc hắn đang thử nghiệm.
Thuốc này có chứa một chút linh khí, kèm thêm một vài thảo dược, vốn chỉ dùng để bồi bổ sức khoẻ cho người bình thường, nhưng lần trước khi nhận nhiệm vụ chữa bệnh cho một cô nhóc con nhà quyền quý, bán dị năng trên người cô bé được kích phát, hắn mới lưu ý đến tác dụng phụ của thuốc này.
Nếu thuốc này thực sự có thể kích phát dị năng, hắn sẽ tính toán đem đi kinh doanh.
Dù sao tiền không bao giờ là đủ.
Trịnh Thành Bắc dẫn Tương Vũ đi vòng vèo một lúc, hắn ngẩng đầu lên phát hiện mình đã sang khu khác.
Trong suốt quãng đường ngoài phải giơ quang não ra xác nhận thân phận thêm hai lần nữa thì cũng không gặp phiền phức gì.
Đến lúc dừng lại, bọn họ đã đứng trong một đại sảnh thoáng gió, bên ngoài còn phủ kín cây cối, không khí trong lành xua đi cái nóng của mùa hè.
Tương Vũ tò mò hỏi: "Đây là đâu vậy?"
"Nơi đây là khu trị liệu, dị năng giả chúng tôi nếu bị thương sẽ đến nơi đây chữa trị.
Lý Lâm Đình anh gặp khi trước chính là chủ nhiệm mới của khu này."
"À, chủ nhiệm mới? Tức là trước anh ta còn có người khác hả? Đã nghỉ hưu?" Tương Vũ tuỳ tiện hỏi sau đó gật đầu quan sát xung quanh, máy móc ở đây khá nhiều nhưng rất gọn gàng, nhân viên đông hơn hẳn khu bên kia.
"Không.
Chính là Thương Thạch anh đã gặp một lần hôm, anh ta là chủ nhiệm cũ." Nếu là bình thường, Trịnh Thành Bắc sẽ không kiên nhẫn giải thích kỹ như vậy, nhưng mà trước khi vào thăm bệnh anh cần nhờ vả Tương Vũ một lần nữa.
Anh do dự một chút rồi thẳng thắn đề nghị:
"Anh ta hơi có vấn đề.
Tí nữa vào phòng bệnh anh có thể dùng dị năng kiểm tra lại tình trạng của một nhà họ Phương hộ tôi được không? Dù sao bọn họ cũng là hàng xóm của tôi...!à của chúng ta, tôi không muốn có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với họ."
Tương Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hắn cũng không hỏi Thương Thạch kia có vấn đề gì.
Trịnh Thành Bắc cũng không xác định được.
Anh chỉ đang đề phòng.
Nhưng việc này không nói được với Tương Vũ.
Đến trước một căn phòng bệnh bình thường, anh dẫn hắn vào phòng chứa đồ bên cạnh thay một bộ quần áo bảo hộ rồi mới nói:
"Cả ba người bọn họ đã tỉnh, chúng ta vào thôi."
Bọn họ ở phòng khách bên ngoài, nhìn qua cửa sổ thấy bên trong phòng kín có ba giường, cả bốn người nhà họ Phương đều ngồi trên một giường đánh bài, cô y tá phục vụ đang ngồi trên bàn bên ngoài ghi chép gì đó.
Thấy Trịnh Thành Bắc đến, y tá theo thói quen vội đứng lên đưa sổ theo dõi cho anh, nghiêm túc báo cáo:
"Đội trưởng Trịnh, hôm nay cả ba bệnh nhân đã ăn uống và nhận thức được như người bình thường, có thể nói chuyện và tỉnh táo rất lâu.
Theo kiểm tra, vùng xám trên đầu bà Phương và cô nhóc đã tan gần hết, ông Phương thì còn một ít, nhưng về cơ bản cũng đã bình thường trở lại."
"Tôi