Tương Vũ trợn tròn mắt, ba mươi tỉ là con số lớn thế nào cơ chứ? Hắn lập tức quay ra nhìn Trịnh Thành Bắc, anh khẽ gật đầu lại.
"Tiếc quá, vậy là cái bình không dùng được nữa à?" Ông Phương tiếc xót cho ba mươi tỉ của mình thì ít mà tiếc cho cái bình cổ thì nhiều."
Tương Vũ cũng không rõ cái bình còn dùng được nữa không.
Về lý thuyết thì chỉ cần lấy hết Âm Linh bên trong ra là được.
Anh quay sang dò hỏi Trịnh Thành Bắc, nhận được câu trả lời chắc chắn mới dám nói:
"Bác ơi, cái bình này chỉ cần khử trùng là có thể dùng bình thường, thế nhưng theo cháu thì bác nên để trưng bày chứ đừng mang đựng nước nữa."
"Ài, vậy thì cảm ơn cậu." Ông Phương lắc đầu nhớ lại.
"Thật ra lúc đầu tôi có muốn uống nước trong bình đâu, chẳng qua cái người bán hàng bảo là nước đựng trong bình cổ này có tác dụng thanh nhiệt, lúc đó tôi nghe thấy bùi tai nên cũng về thử một chút.
Đúng là không có cái dại nào bằng cái dại nào."
Tương Vũ lại quay sang nhìn Trịnh Thành Bắc.
Tin tức này thật sự rất có ích.
"Không sao, để cháu kiểm tra sơ qua cho mọi người, nhưng cháu thấy khí sắc của bác hôm nay tốt lắm rồi."
"Cảm ơn, cậu tốt thật đấy."
Tương Vũ để giấu giếm mắt âm dương nên lấy một cặp kính râm đeo vào rồi mới mở ra trước mặt gia đình ông Phương, hắn cẩn thận kiểm tra, nhận thấy vùng xám trên đầu bay đi rõ rệt.
Hắn hài lòng gật đầu.
"Về cơ bản là ổn rồi ạ, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt là có thể khoẻ lại như cũ, mọi người đừng lo lắng nhiều."
"Cảm ơn cậu..." Bà Phương mắt hơi ướt, run run cầm lấy tay Tương Vũ.
"Nếu không có cậu chắc gì chúng tôi còn được ngồi ở đây...!về sau có chuyện gì giúp được tôi sẽ tận lực giúp."
"Bác à, không sao đâu mà..."
Trò chuyện thêm một lúc, Tương Vũ vội đứng lên tạm biệt nhà ông Phương đi về, vừa ra đến cửa thì thấy Phương Cảnh Hành chạy theo.
"Anh Tương Vũ."
Tương Vũ quay lại nhìn cậu ta.
"Sao vậy?"
Phương Cảnh Hành hơi gật đầu với Trịnh Thành Bắc, sau đó kéo Tương Vũ ra một góc.
Cậu ta vui mừng khoe.
"Phương pháp anh chỉ cho em tuyệt lắm, hiện tại từ tay em đã bắn ra được một tia nước rồi."
Tương Vũ nhìn ngó xung quanh, sau khi không thấy người nào lảng vảng gần đây mới nói nhỏ: "Cậu nhớ lời anh dặn lúc trước không đấy?"
Phương Cảnh Hành gật đầu, nói chắc nịch:
"Em tuyệt đối không nói phương pháp này cho bất cứ người nào, nếu em thất hứa, đi ra đường sẽ bị xe...!ưm."
Tương Vũ nhanh chóng bịt miệng cậu ta.
Thật ra phương pháp này có nói ra thì cũng chẳng sao, nhưng thêm một việc không bằng bớt đi một việc, hắn ngại rắc rối.
"Được rồi, làm đàn ông con trai thì hạn chế thề thốt, anh tin cậu.
Cứ ở đây chăm bố mẹ và em gái đi, bao giờ về nhà anh sẽ kiểm tra sau."
Phương Cảnh Hành dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tương Vũ, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em nghe anh."
Lúc này Trịnh Thành Bắc cũng tiến tới, anh ho nhẹ một tiếng mới thấy hai người đứng kia buông nhau ra.
Lúc đi ra ngoài anh còn nhìn Tương Vũ mãi, từ hôm trước đã thấy là lạ, hai người này cứ lén lén lút lút, rất khó để anh không nghi ngờ.
Vừa ra khỏi tổng bộ, Trịnh Thành Bắc đã nói luôn: "Lên xe huyền phù, tôi sẽ đưa anh về."
"Được rồi." Tương Vũ quay lại nhìn con bọ cánh cứng một lần nữa, lại nhìn thấy chỗ đầu con bọ loé lên ánh sáng xanh.
Trong lòng thấy kỳ lạ, hắn kéo tay áo Trịnh Thành Bắc lại: "Chỗ kia là bộ chỉ huy à?"
"Đúng." Trịnh Thành Bắc cảnh giác.
"Anh hỏi làm gì?"
"Không có gì."
Hai người leo lên xe huyền phù, Tương Vũ nói nhanh những gì hắn suy nghĩ cho Trịnh Thành Bắc.
Dù sao người này phá được án nhanh ngày nào thì anh sẽ đỡ bị làm phiền ngày đấy.
"Nếu vật dẫn thực sự nằm trong đống đồ cổ, thì các cậu có thể khoanh vùng người bị hại."
Trịnh Thành Bắc nghiêm túc lắng nghe, Tương Vũ lại nói tiếp: "Người bị hại chắc chắn phải giàu có.
Ba mươi tỉ một cái bình, một người dân lao động của liên minh chắc phải kiếm trăm năm mới đạt con số đó, không phải ai cũng đủ tiền mua."
Trịnh Thành Bắc gật đầu: "Chuyện này tôi đã biết.
Ngày mai tôi sẽ sang thành phố Linh Nam, hôm nay cảm ơn anh."
"Không có gì."
Không khí lại rơi vào trầm mặc cho đến khi xe huyền phù dừng ở tận ngõ An Hoà.
Trịnh Thành Bắc cũng không về nhà, chỉ gật đầu với hắn rồi lại đi.
Tương Vũ không để ý, dùng quang não mở cửa rồi đi vào nhà.
Hai ngày vận dụng mắt âm dương quá