Tương Vũ nuốt nước bọt rồi trả lời.
"Thật, tôi nói dối cậu được gì đâu?"
"Hoá ra là vậy." Trịnh Thành Bắc lầm bầm vài câu, ký ức xưa cũ ùa về, anh nhớ đến mẹ mình cũng như vậy, hai mươi tuổi mới bộc phát dị năng, một lần đó làm kinh động cả liên minh.
Dị năng khống chế tinh thần, trăm năm mới gặp một người.
Tay Tương Vũ bị siết đến tím, hắn tuy cũng mạnh đấy nhưng so sánh thân thể với một dị năng giả hiển nhiên sẽ yếu ớt hơn, đành cố gắng chịu đau.
Đến lúc Trịnh Thành Bắc tỉnh táo lại mới thấy mình đang lỗ mãng nắm tay người ta bèn vội vàng buông ra lùi hẳn ra đằng sau, mặt nóng lên.
"Tôi xin lỗi, là tôi thất thố."
Tay Tương Vũ hơi đau, hắn mím môi giấu nó ra đằng sau rồi lắc đầu.
"Không sao? Nhưng cậu có phát hiện gì à?"
Chuyện này còn chưa thử nghiệm, Trịnh Thành Bắc không tiện nói ra, chỉ trả lời ậm ừ.
"Cái này tôi mới chỉ phỏng đoán, nhưng không có gì đâu, ngày hôm nay cảm ơn anh, chuyện của nhóc Huy tôi sẽ tự biết sắp xếp."
Tuy trong lòng tò mò đến cực điểm nhưng mà Tương Vũ vẫn không biểu hiện ra ngoài, hắn xoa xoa chỗ tay bị đau, hỏi:
"Thế cậu lại cần tôi giúp gì?"
Lúc này Trịnh Thành Bắc mới nhớ đến mục đích mình muốn nhờ Tương Vũ, giơ tay lên dụi mũi, khuôn mặt ngàn năm không đổi hơi đỏ lên.
"Sáng sớm hôm nay bên tổ thông tin báo cáo lại có thêm chín người trở thành nạn nhân của con ký sinh trùng kia, dù tôi đã giải thích kỹ càng nhưng cấp trên vẫn ngỏ ý mời anh thêm lần nữa.
Anh có..." Mới hai ngày trước vừa hứa chắc nịch với Tương Vũ là sẽ tự giải quyết, giờ lại nhờ vả có vẻ hơi đuối lý.
Tương Vũ nghe thấy vậy tâm trạng vui vẻ từ nãy đến giờ lập tức biến mất, hắn nói thẳng:
"Hôm trước cậu đã nói nhờ tôi lần cuối cùng, từ đó tới nay mới trải qua có hơn một hôm thôi.
Tôi không đồng ý."
"Lần này cấp trên lại trả anh một trăm triệu." Trịnh Thành Bắc cắt ngang.
"Chỉ nốt một lần này."
Tương Vũ càng không vui: "Cậu cứ làm như tôi chỉ biết mỗi tiền, lần này nhận sẽ còn có lần sau, nếu nguồn gốc ký sinh trùng không được phá thì chẳng lẽ tôi cứ phải gọi là đến suốt? Tôi đâu thể chạy theo các cậu mãi được?"
Hắn cần tiền thật đấy, nhưng mà việc này thật sự rất phiền phức, nhất là âm linh kia cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, một chút âm khí đó chưa đủ để hắn luyện hoá.
"Nhưng..." Trịnh Thành Bắc nheo mắt, "Nếu anh không có ở đó, tỉ lệ mổ thành công rơi xuống còn 50%, anh nỡ để nạn nhân đi tìm chết?"
Tương Vũ quắc mắt lườm Trịnh Thành Bắc: "Thì sao? Người chết mỗi ngày ở cái Liên minh Tinh Hà này nhiều đến mức nào cậu không biết à? Có người bị tai nạn, có người té sông, có người vấp phải cục đá trượt chân chết.
Chẳng lẽ tôi phải chịu trách nhiệm cho sinh mạng của từng người bọn họ? Hơn nữa mang tiếng là cơ quan đầu não quốc gia, máy móc nhiều như mấy, chụp ảnh laze cắt lớp đầy đủ, đến một con ký sinh trùng cũng không phân tích được nó nằm đâu, phèn vậy!"
Trịnh Thành Bắc bị mắng như vậy dù sao cũng hơi bực, tuy vậy anh vẫn cố gắng nói lý với Tương Vũ:
"Nếu anh không biết thì chẳng sao, đằng này chỉ tốn chút thời gian mà cứu được mấy mạng người liền, anh ích kỷ thì cũng nên nghĩ đến những con người vô tội kia chứ."
Mục tiêu sống của hắn là vì những người dân thuộc quốc gia Liệp Hoả, anh ghét nhất những lời vô trách nhiệm như vậy.
"Tôi ích kỷ đấy," Tương Vũ tức đến bật cười, chỉ vào mắt trái của mình.
"Một chút thời gian.
Con mẹ nó mỗi lần sử dụng con mắt này mất biết bao sức lực, tổn hại cơ thể thế nào cậu có biết không? Cậu nói như cứt ấy!"
Nói xong hắn bật dậy.
Không việc gì phải ở chỗ này để tìm bực mình nữa.
Trịnh Thành Bắc bị chửi đến nóng cả tai, thấy người đứng dậy theo bản năng túm lấy tay hắn giữ chặt, lại nhớ lúc nãy mình túm đau người ta liền luống cuống bỏ ra.
"Anh đừng nóng nữa, coi như tôi xin anh một lần này nữa thôi.
Hôm qua tôi đã đến hội chợ ở thành phố Linh Nam, thế nhưng tung tích của người kia đã biến mất.
Lần này là tôi sai khi đã nặng lời với anh, tôi xin lỗi."
Trịnh Thành Bắc không còn cách nào đành xuống nước, anh chỉ sợ nếu không mời được Tương Vũ về cấp trên sẽ buông xuôi, những sinh mạng nếu có thể cứu được anh sẽ tận lực cứu.
Tương Vũ bực lên thì nói vậy chứ chẳng phải không coi mạng người ra gì, hắn nhìn Trịnh Thành Bắc cao lớn đã thu hết gai góc bên ngoài vào.
Nghĩ lại vừa ăn cơm của người ta, trở mặt cũng không tiện, cuối cùng đành tặc lưỡi.
"Nốt một lần này."
"Được." Trịnh Thành Bắc khẳng định..
"Nốt một lần này."
Tương Vũ: "Một trăm triệu."
"Một trăm triệu." Trịnh Thành Bắc lặp lại.
Thở dài một hơi, Tương Vũ gật đầu.
"Để mai đi, hôm nay tối rồi."
"Được." Trịnh Thành Bắc đâu dám cãi lời nữa, chỉ sợ người này lại khùng lên.
"Sáng sớm mai tôi qua nhà đón anh."
"Được vậy tôi về đây."
Đúng là trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, thôi đành vậy, tí nữa về phải nghiên cứu con Âm linh kia ngay lập tức.
Trịnh Thành Bắc không phản đối, chỉ nói.
"Chỗ này hơi tối, để tôi dẫn anh ra ngoài."
Tương Vũ không buồn đáp lời, lặng lặng đi đằng sau Trịnh Thành Bắc, ai dè cậu ta đang đi đột nhiên quay ngoắt lại, hắn đang đà bước tới lao vào lòng người ta.
Hương cây cỏ thơm mát bất ngờ ập vào người, Trịnh Thành Bắc theo bản năng giữ người lại, bàn tay bám vào làn da mềm mại dưới eo Tương Vũ, nhất thời quên mất mình quay lại làm gì.
Tương Vũ bị ôm trọn vào lòng người đàn ông, đang định đẩy ra thì lại nghe thấy một tiếng kinh hô phía đằng xa, cả hai người thính lực đều không bình thường, nhận ra là tiếng của Trịnh Thành Huy.
Trịnh Thành Huy đang đi đổ rác lắc đầu quầy quậy: "Em chỉ tình cờ đi ra đây thôi, các anh cứ tiếp tục đi."
Nói xong cậu chạy bay chạy biến, cả người hớn hở.
Không ngờ anh hai cũng biết tranh thủ phết.
Tiếp tục cái gì mà tiếp tục chứ, ranh con kia nghĩ cái gì không biết.
Luống cuống đẩy người ra, Tương Vũ gắt gỏng: "Cậu quay lại làm gì?"
"Tôi..." Đầu óc của Trịnh Thành Bắc hẵng còn mụ mị, lắp bắp mãi mới nghĩ ra mình nên nói gì.
"Anh...!anh vào nhà chờ tôi tí được không? Tôi đi lấy thứ này rồi quay lại liền."
Tương Vũ ngước lên nhìn thấy đôi mắt Trịnh Thành Bắc đang chuyên chú.
Được rồi, hắn lại thoả hiệp.
"Vậy đi thôi."
Tương Vũ đi vào nhà ngồi xuống ghế gỗ ở phòng khách đợi, lúc này nhóc con Trịnh Thành Huy chẳng biết đã chạy đi đâu.
Hắn đưa mắt quan sát không gian xung quanh, đây là một căn phòng được làm đa phần bằng gỗ, chỉ có đằng trước là khung gỗ kèm kính, đồ đạc bên trong tương đối cổ kính, có một số đồ vật Tương Vũ đoán niên đại cũng phải mấy trăm năm rồi.
Tranh trên tường đa phần được lồng bằng gỗ, bên trong vẽ phong cảnh bằng mực nho.
Nhớ lại sư phụ hắn ngày xưa cũng thích những bức tranh thế này.
Mắt tuỳ tiện quét đến khu vực thờ cúng, còn chưa kịp kinh ngạc đã nhìn thấy một thanh kiếm đang cắm trên lư hương.
Hình như dương khí phát ra từ chỗ này.
Thời buổi này ít nhà còn thờ cúng tổ tiên, ngay cả nơi này cũng không thấy có dấu hiệu của hương khói, trên một bàn thờ duy