Rất nguy hiểm.
Cả ba người ở đây ai cũng hiểu điều đó, nghiêm trọng nhìn về địa phương mình sắp tiến vào.
Đây là một mạt rừng nguyên thuỷ, trải qua biến dị mà cây cối cao quá mức bất thường, lá cây có đủ loại màu sắc rực rỡ chen lấn nhau vươn lên, dây leo trùm từ trên xuống che lấn hết đường đi, nếu chỉ nhìn sơ qua thì cũng khá xinh đẹp va thơ mộng.
Hoá ra rừng Tử Thần lại có bộ dạng như thế này.
Tất nhiên ai cũng biết từ xưa đến nay phàm là những sinh vật có màu sắc rực rỡ càng khiến người ta phải đề phòng.
Cây biến dị trong thế giới này cũng không hiếm, bọn họ không dám chủ quan.
Ai biết được che giấu dưới lớp cây xinh đẹp này là thứ gì?
"Nguy hiểm thì cũng phải đi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa, đi nhé."
Trịnh Thành Bắc cúi xuống nhét chặt quần vào giày, anh lưu loát móc vài khẩu súng đeo lên chỗ dễ thấy, lại buộc một băng đạn lên người.
Dù anh có dị năng, có không gian quang não nhưng vẫn chỉ là người trần mắt thịt, phải cực kỳ cẩn thận.
Nhìn sang đại sư Vô Tranh vẫn giữ nguyên bộ dạng ban đầu, anh không nhịn được bèn hỏi:
"Anh không thay một bộ quần áo bảo hộ vào à? Đi đường rừng mặc áo trùm thế này có bất tiện không?"
"Lão không sao." Tương Vũ xua tay, hiếm có khi giải thích.
"Mặc thế này không bất tiện, áo trùm này có nhiều tác dụng lắm.
Yên tâm, sẽ không kéo chân sau của các cậu."
Thực ra nhiệm vụ chính của Trịnh Thành Bắc là bảo vệ vị đại sư này, anh cũng không tiện nói gì thêm bèn gật đầu:
"Vậy đi thôi."
Hách Thiên cũng đã mặc xong bộ áo phòng ngự, đeo thêm một chiếc kính chống phóng xạ, nhảy mạnh dậm chân xuống đất, cực kỳ hăng hái hét lên: "Đã xong, tôi cảm thấy tốt lắm, có thể chiến đấu với năm trăm con dị thú."
"Miễn cậu bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình là được." Trịnh Thành Bắc không buồn nâng mắt, ném thêm cho cậu ta một băng đạn rồi dặn dò.
"Trong rừng rất nhiều nguy hiểm, cẩn thận là trên hết, tốt nhất ai giữ mạng người ấy."
Anh da dày thịt béo, sức chiến đấu cao nhất nên xung phong đi đầu tiên, Tương Vũ đi thứ hai, Hách Thiên đi cuối cùng, cả ba cẩn thận từng bước đi vào rừng.
Thảm thực vật dày đặc thu hút muỗi và côn trùng, cũng may có thuốc xịt, bọn chúng chỉ dám vo ve bên cạnh.
Không khí đặc sệt mùi đất ẩm ướt trộn lẫn mùi thân cây rữa thối, cả ba đều dùng trạng thái phòng bị đi thật chậm.
Đằng nào cũng đã mất dấu, Tương Vũ cố gắng chú ý quan sát xem có địa phương nào có âm khí không, nhưng mà tầm nhìn quá hạn hẹp, đi nửa buổi rồi vẫn chưa nhìn ra cái gì.
Trên đường đi có vô số dị thú nhảy ra tìm chết, đa phần là mấy con cấp ba cấp bốn, thậm chí có cả cấp năm.
Trịnh Thành Bắc hết sức thành thạo dùng dị năng giết chết, Tương Vũ nhanh nhẹn tiến lên thu thập xác mấy con cấp năm ném vào quang não, dù anh không biết hắn định làm gì nhưng cũng chẳng ngăn cản.
Đi hết gần một ngày trời, khu rừng càng lúc càng âm u, dây leo che kín lối đi khiến phía trước hệt một mạng nhện khổng lồ, cả ba người không biết đích đến ở đâu, không khí bắt đầu nặng nề.
Trịnh Thành Bắc nghiêm trọng nói: "Ban đêm không thể đi được, chúng ta cần phải nghỉ lại và đốt lửa lên, nếu không muốn làm mồi cho dị thú."
Hai người còn lại đều hiểu, gật đầu, Tương Vũ tự giác đi nhặt củi, Trịnh Thành Bắc tìm kiếm một bãi đất khá trống để nhóm lửa, Hách Thiên lấy ra từ trong quang não một cái trại nhỏ.
Nhóm lửa xong trời còn chưa tối, Tương Vũ đem vài cái xác dị thú họ gia cầm vừa nãy săn được ra, thuần thục làm thịt rồi xiên qua que để lên bếp nướng.
Hách Thiên vận dụng kiến thức cao siêu của mình, đi loanh quanh hái vài loại quả ăn được mang về, Trịnh Thành Bắc thì phụ trách dựng lều, cả ba ăn ý ai làm việc nấy, không có ai nói một lời nào.
Mãi đến lúc thịt chín, lều dựng xong, Hách Thiên đi về, Tương Vũ mới thở phào một hơi, gọi:
"Lại ăn đi, xong chúng ta đánh bài tiếp, hôm nay lão cảm thấy mình có thể gỡ."
Trịnh Thành Bắc: "..."
Hách Thiên: "..."
Ngài còn nhớ đây là rừng tử thần không? Còn nhớ chúng ta đang đi làm nhiệm vụ không?
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng mà chẳng ai phản đối, ba người ngồi quây quanh đống lửa, trời cũng bắt đầu tối dần, từ trên trời rơi xuống những hạt sương li ti phản chiếu sắc vàng dưới ánh lửa, thỉnh thoảng có một giọt nước từ trên cây nhỏ giọt xuống thành những tiếng xèo xèo vui tai.
Hách Thiên cẩn thận lấy giấy trải xuống dưới mời Tương Vũ ngồi nhưng hắn xua tay, tuỳ tiện phủi vài cái trên nền đất mùn rồi đặt mông thẳng xuống.
Thái độ tuỳ tiện vô cùng.
"Mau ăn đi, nhanh kẻo dẫn đến mấy con dị thú khác bây giờ."
Trình độ nấu nướng của Tương Vũ quá kém, thịt nướng chẳng có gia vị gì, cũng may bản chất thịt dị thú vốn thơm ngon, Trịnh Thành Bắc và Hách Thiên mỗi người cầm một miếng thịt đưa lên mũi ngửi, sau đó ăn ngon lành.
Ăn xong Tương Vũ thực sự đem bộ bài ra, bọn họ ngồi dưới ánh lửa đánh bạc hăng say, người nào đó lại thua đến tối tăm mặt mũi.
Mặt xị ra như ai thiếu nợ năm trăm triệu.
Vận khí của Trịnh Thành Bắc vẫn tốt như cũ, ù liên tục, động tác tính tiền cực quen thuộc, chọc cho Tương Vũ tức chết.
Bọn họ đánh bài đến khuya, mãi tới khi một tiếng tru não nề vang lên mới cảnh giác ngẩng đầu.
Trịnh Thành Bắc nhạy bén hơn hết, rút một khẩu súng laze đề phòng.
Chẳng mấy chốc, trong màn đêm đen kịt xuất hiện vô số con mắt đỏ au lập loè quây vòng quanh bọn họ, hơi thở hôi thối khò khè khiến người phát tởm.
Hách Thiên ít khi va chạm, vai co rút lại, lắp bắp:
"Đây là dị thú gì mà nhiều vậy?"
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ dù sao kinh nghiệm chiến đấu cũng nhiều, không hề tỏ ra sợ hãi, Tương Vũ vẫn còn thời gian thu dọn sạch sẽ đống bài và tiền lẻ còn thừa trên đất, xong xuôi rồi mới lấy kiếm gỗ đào ra.
"Có lẽ đây là loài sói biến dị, giữ được ba phần hình dáng và tập tính của loài sói cổ xưa nhưng lại to lớn và hung tàn hơn nhiều.
Bọn này sợ nhất là lửa, khả năng thăng cấp khá kém, thường có con đầu đàn." Trịnh Thành Bắc giải thích kỹ càng, anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp.
"Vì giống loài này tương đối sợ lửa nên chỉ cần lửa không tắt thì bọn chúng không dám đến đâu."
Vừa nghe nói mấy con dị thú này sợ lửa thì Tương Vũ và Hách Thiên đã bớt lo một phần, Trịnh Thành Bắc là dị năng giả hệ hoả, nếu bắt buộc phải chiến đấu thì đây là lợi thế rất lớn.
Tất nhiên nếu không phải chiến đấu thì tốt hơn hết.
Quan sát thêm một lúc, thấy đám dị thú không dám xông tới, cả bọn yên tâm hơn rất nhiều, nhưng cũng chẳng còn hứng đánh