Bên kia Hách Thiên có vẻ thấm mệt, súng trên tay đã hết đạn mà không kịp thay, cậu ta bỏ luôn xuống, ánh mắt híp lại, tập trung dị năng tinh thần để mê hoặc đám dị thú.
Cách này tuy mệt nhưng khá có hiệu quả, khi bọn sói khựng lại, một quả mìn mini đã nằm trên tay.
Cậu ta gỡ kíp nổ rồi ném tới, ánh sáng loé lên.
vô vàn tia laze từ đó phóng ra xuyên thủng thân thể đám sói.
Máu bắn ra tung toé, từng tiếng tru vang lên thảm thiết.
Thời đại tiên tiến, chỉ có bom đạn và những tia đạn laze cấp độ cao được cải tiến siêu mạnh mới có thể xuyên qua được lớp da dày thịt béo đó.
Mà bom đạn bình thường chỉ dùng cho trường hợp hãn hữu hoặc khi quốc gia xảy ra chiến tranh, hơn nữa lại ảnh hưởng tới môi trường cho nên chỉ có tia laze trở nên cực kỳ thông dụng.
Người ta đã nghiên cứu ra cách nén dòng điện cực mạnh và Lam tinh làm hoạt chất từ đó tạo ra loại laze mạnh gấp bảy lần, có thể xuyên thủng da thịt ngay tức khắc.
Đòn của Hách Thiên một lần giết được ba con dị thú, thế nhưng mà mỗi lần điều khiển tinh thần tiêu hao dị năng cực kỳ khủng khiếp, chỉ làm hai lần đã kiệt sức.
Tương Vũ lần đầu tiên biết được mìn mini hữu dụng như thế, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của Hách Thiên, hắn biết cách này không sử dụng được lâu bèn hô lên:
"Hách Thiên, cậu còn nhiều mìn không?"
"Còn tầm hai chục quả mìn, nhưng lực bất tòng tâm." Hách Thiên đã thấm mệt, vừa nhảy tránh một con sói vừa hét lớn giải thích.
"Mìn này phải đợi năm giây từ khi chạm mạnh mới phát nổ.
Dị năng của tôi sắp cạn kiệt rồi."
Tương Vũ hiểu, nếu ném xuống mà không cố định được mục tiêu thì đám sói sẽ tránh được hết.
Sát thương không cao.
"Vậy thì tốt, cậu sang đây." Tương Vũ chém bay đầu một con sói rồi lùi lại đằng sau, bình tĩnh nói.
"Lão có cách làm tê liệt chúng nó, cậu phụ trách ném mìn."
"Vâng." Hách Thiên nghe vậy không hề nghi ngờ gì, vội vàng lao sang chỗ Tương Vũ.
Hắn kéo cậu ta ra đằng sau, cầm trên tay một nắm bùa rồi chỉ đạo.
"Khi nào tôi bảo ném thì ném, ném xong phải chạy ngược về phía sau, rõ chưa?"
"Vâng.
Đã rõ!" Hách Thiên gật đầu thật mạnh.
Linh lực dùng mãi cũng đến lúc cạn kiệt, chỗ sói còn lại còn khoảng hơn hai chục con, Tương Vũ đứng im cho chúng lao đến dùng tay quăng một bùa trói buộc chuẩn xác ném vào đầu hai ba con, chỉ tay vào chúng sau đó quát lên.
"Ném."
Hách Thiên chuẩn bị sẵn, dùng sức bật kíp rồi ném mạnh vào chỗ Tương Vũ chỉ, cả hai nhanh chóng lùi lại, quả mìn xì xì một lát rồi bắn tung toé.
Đám sói đang lao lên như thiêu thân hiển nhiên đã tránh được, chỉ có ba con xấu số bị bùa cố định đành chịu chết.
Hách Thiên thấy cách này hiệu quả thì cảm thấy có hi vọng, vô cùng cao hứng reo lên:
"Đại sư tuyệt quá."
Tương Vũ nhếch miệng cười: "Đừng mừng vội, trong tay lão chỉ còn có mười mấy lá bùa thôi."
Mười mấy lá bùa, ném chuẩn xác thì diệt được mười mấy con, đám còn lại đành phải cố gắng vậy.
Cứ thế Tương Vũ và Hách Thiên kết hợp nhuần nhuyễn, cậu ta một tay cầm súng để phòng ngự, một tay chuẩn bị mìn, Tương Vũ chỉ việc ném bùa.
Bên kia Trịnh Thành Bắc không được dễ chịu như thế, anh lao thẳng tới chỗ con sói đầu đàn, dị năng vung mạnh ra đằng sau để đám sói không đuổi theo.
Lúc đến gần mới bình tĩnh dừng lại.
Anh treo hết súng lên người, dị thú cấp cao cũng phát triển trí lực, da lại rất dày, ngoài súng hạng nặng chỉ dị năng mới có thể đối kháng.
Dị năng trong cơ thể anh không phải là lửa bình thường, nhiệt độ nóng gấp mấy lần, hơn nữa bản chất nó sinh ra để chống lại dị thú, tuy vậy anh cũng không nghĩ mình có thể giết chết được con hung thú này.
Cũng may còn một khẩu súng hạng nặng.
Thứ này cực kỳ khan hiếm, mỗi một quốc gia chỉ có vài khẩu, anh may mắn có một, nhưng nhiệm vụ lần trước anh cũng dùng gần hết đạn rồi, chỉ còn duy nhất ba viên.
Con sói đầu đàn có cặp mắt đỏ rực, hai hàm răng sắc bén, nước dãi theo cái lưỡi đỏ chót lè ra chảy tong tong, một mùi hôi thối sộc lên, trên lưng còn mọc ra một lớp gai xương sắc nhọn.
Con vật này cao tầm hai mét, một bắp chân của nó đã to bằng nửa người Trịnh Thành Bắc.
Trịnh Thành Bắc hít sâu một hơi, anh cố gắng nhớ lại tư liệu về giống sói này, kinh hãi phát hiện sói mọc gai xương ít nhất phải cấp bảy trở lên.
Súng hạng nặng trên tay phóng ra, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, con dị thú ngã gục ngay lập tức, anh lại phóng thêm một viên đạn nữa.
Tuy nhiên da con dị thú này rất dày, nó còn sắp lên cấp tám, nó nằm thoi thóp một lúc vẫn có thể đứng lên.
Lúc này Trịnh Thành Bắc mới quan sát bụng nó chỉ bị cháy đen, súng hạng nặng có thể giết dị thú cấp bảy mà không thể giết con vật này.
Súng này chỉ có ba viên, anh giơ lên ngắm trúng đầu nó rồi bóp cò, rất tiếc lần này đã có sự chuẩn bị, con hung thú né được trong gang tấc.
Ném khẩu súng hạng nặng vào quang não.
Giờ không còn đường lui nữa, Trịnh Thành Bắc vận dụng dị năng trong người, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm con hung thú.
Con sói biến dị cũng cảnh giác nhìn anh, không quan tâm vết thương, bước chân nó chậm rãi đi tới, dưới chân truyền tới từng đợt rung chuyển, bản năng chiến đấu của Trịnh Thành Bắc nhanh chóng được kích phát, bàn tay phóng ra dị năng, một chùm hoả diễm khổng lồ phun ra bắn thẳng vào mắt con hung thú.
Con sói biến dị đã lâu, trải qua vô số chinh chiến, đạp lên xác đồng loại để sinh tồn, nó am hiểu nhất là chiến đấu, mặc kệ ngọn lửa đang tới gần hai chân sau nhún xuống sau đó bật thật mạnh lao tới trước mặt Trịnh Thành Bắc.
Ngọn lửa xẹt qua làm tai nó bùng cháy, con vật gào rú thảm thiết, móng vuốt giơ lên thật nhanh, hất bay Trịnh Thành Bắc về đằng sau.
Huỵch! Tiếng vật thể nặng rơi thẳng xuống khiến Tương Vũ chú ý đến, hắn lo lắng nhìn sang, thấy được con sói biến dị khổng lồ đang gào rú, còn Trịnh Thành Bắc vừa mới ngã xuống.
"Trịnh Thành Bắc!"
"Tôi không sao." Trịnh Thành Bắc nhanh chóng bật lên rồi quát lớn.
"Hai người đừng dại dột sang bên này, đây là một con sói biến dị cấp bảy tiếp cận cấp tám!"
"Cấp tám." Tương Vũ hít sâu một hơi, nhìn về phía trước còn khoảng tầm chục con sói, nhanh chóng phóng bùa trong tay ra.
Nói với Hách Thiên: "Chúng ta nhanh lên, tôi cần phải sang kia giúp Trịnh Thành Bắc."
Hách Thiên vâng dạ liên tục, trong lòng hoảng hốt, đội trưởng Trịnh là chủ lực chính, nếu anh có vấn đề gì thì hai người bọn họ cũng khó lòng rời khỏi đây.
Trịnh Thành Bắc ngược lại không chút nao núng nào cả, anh gạt đi chút