Đôi mắt rực lửa của Sở Khuynh Ca nhuốm màu đỏ của sự hận thù.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, cũng khiến cho Sở Vi Vân sợ đến mức lùi về sau hai bước theo bản năng.
Nhưng từ đầu đến cuối Linh Lung như đang cười mà không phải cười vậy, nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa đang trong cơn điên cuồng, dần dần mất đi kiểm soát.
Tẩu hỏa nhập ma, cho dù bản thân không cần ra tay, Sở Khuynh Ca cũng khó thoát được kiếp nạn này.
“Ta gϊếŧ chết các ngươi…”
Khuynh Ca lẩm bẩm trong miệng, lòng bàn tay nàng từ từ hiện ra một luồng sức mạnh ngưng tụ lại đến bản thân nàng cũng không nhận ra.
Sở Vi Vân lại lùi về sau hai bước nữa, tại sao Dạ ca ca còn chưa tới nữa?
Nếu huynh ấy không đến, thì sẽ không có cơ hội nhìn thấy Sở Khuynh Ca ám sát nàng ta mất!
Nhưng, Phong Tảo cũng đã tới rồi, Dạ ca ca còn chưa tới sao?
Chắc chắn là huynh ấy đang trên đường tới.
Nghĩ vậy, Sở Vi Vân không hoảng sợ nữa.
Nàng ta thậm chí còn nhìn chằm chằm vào Sở Khuynh Ca, thoải mái nói: “Là nàng ta muốn ám sát ta trước, nàng ta chết còn chưa hết tội đấy!”
“Ta gϊếŧ chết ngươi!”
Khuynh Ca lúc này, đã hoàn toàn mất kiểm soát, căn bản không thể chịu được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ nào dù là nhỏ nhất.
Câu nói này của Sở Vi Vân, khiến mọi cảm xúc đang kìm nén của nàng, trong chốc lát đều bộc phát hết lên.
Đúng lúc này, Sở Vi Vân nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hai mắt lập tức sáng lên: “Dạ ca…”
Nhưng nàng ta còn chưa nói hết câu, đã bị một chưởng ở trước mặt thổi bay.
“Khụ…”
“Ta muốn ngươi phải chết!” Sở Khuynh Ca nhảy lên, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sở Vi Vân.
Sức mạnh của cú chưởng đó, nhìn thì rõ ràng là không đủ lực.
Hơn nữa, nàng cũng không phải là cao thủ gì.
Nhưng khi Linh Lung không chút để ý tung ra một chưởng để phản lại, cú chưởng đó rõ ràng là đang rất yếu, trong nháy mắt là biến thành vừa điên cuồng dữ dội vừa mạnh.
Linh Lung đứng chắn trước mặt Sở Vi Vân hoàn toàn không đoán trước được, một tiểu nha đầu không có chút nội lực nào, lại có thể tung ra một chưởng khiến nàng ta trọng thương, bay cả người ra ngoài.
Một tiếng rầm, đập mạnh vào bức tường cách đó không xa.
Ầm ầm!
Bức tường gỗ bị nứt một vết khá to, cả người Linh Lung cũng theo đó mà bay ra ngoài cùng những vết nứt của bức tường, rồi nặng nề đáp xuống mặt đất.
Vừa mở miệng, lại phun một ngụm máu, nhất thời không đứng dậy được.
“Ta muốn ngươi phải chết!”
Cú chưởng này của Sở Khuynh Ca không