Phong Ly Dạ không nói lời nào, chỉ quắc mắt lên, hàn ý thâm trầm.
Sở Vi Vân không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, nhưng lại biết được hắn đang tức giận.
“Dạ ca ca, ta đối với chàng trung thành một lòng, chàng đừng tin lời xàm ngôn của kẻ khác.
”
Muốn bổ nhào qua ôm lấy hắn, nhưng hắn cách nàng ta thật sự quá xa.
Sở Vi Vân thấp thỏm trong lòng.
Mặc dù quen với sự lạnh lùng của hắn, nhưng trước kia không đến lạnh như thế này.
Hôm nay, rốt cuộc là thế nào?
“Dạ ca ca… Có phải bởi vì việc ở kho củi? Chàng thật sự tin rằng thanh dao găm kia là do ta đưa đến?”
Nàng ta nghẹn ngào, khóc lên.
“Dạ ca ca, chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm, ta là người như thế nào, chẳng lẽ chàng không biết sao?”
Phong Ly Dạ rốt cuộc lạnh nhạt mở miệng, chỉ là lời nói ra, khiến Sở Vi Vân gần như sụp đổ: “Có lẽ, là ta thật sự không biết.
”
“Dạ ca ca!” Trong lòng nàng ta chấn động, vẻ mặt không thể tin được.
Nước mắt to như hạt đậu, lã chã rơi xuống!
“Dạ ca ca, chàng thay đổi rồi, là bởi vì Sở Khuynh Ca hay sao?”
Phong Ly Dạ mím nhẹ môi mỏng, không muốn nói nhiều.
Hắn không có kiên nhẫn gì mấy.
“Dạ ca ca, tâm ý của ta đối với chàng, chẳng lẽ chàng thật sự không rõ?”
Sở Vi Vân quyết định, lần này nhất định phải nói rõ với hắn.
“Đúng, ta không muốn lừa dối chàng, thanh dao găm kia đúng là do ta đưa qua, quả thật là ta muốn hắt bẩn nàng ta.
”
Nàng ta thừa nhận, đáng tiếc, trên mặt Dạ ca ca vẫn không có một chút biểu cảm nào.
Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì?
Sở Vi Vân nắm chặt đầu ngón tay, tâm tư xoay chuyển liên hồi
Cách gì cũng đều không được, chỉ có thể lấy lùi làm tiến.
“Ta thừa nhận là ta giở trò xấu, là ta không tốt, nhưng chàng có nghĩ đến tất cả những chuyện ta làm đều là vì rất thích chàng không.
”
“Ta đã thành thân.
”
“Chàng nói cái gì?” Sở Vi Vân ngẩn người hoàn