Không thấy được Phong Ly Dạ tức giận, Sở Vi Vân gần như tuyệt vọng!
Lúc trước hắn ghét Sở Khuynh Ca bao nhiêu, là cũng hận đêm tân hôn bấy nhiêu.
Hắn bây giờ không còn hận đêm đó nữa, có phải đã chứng minh rằng hắn không còn ghét Sở Khuynh Ca nữa?
Trái tim Sở Vi Vân căng cứng lại.
Rất giận, tức giận đến mức chỉ hận không thể gϊếŧ chết ả tiện nhân kia.
Nhưng trước mặt Phong Ly Dạ, một chút cảm giác ác độc nàng ta cũng không dám biểu hiện ra.
Nàng ta bổ nhào qua muốn nắm lấy vạt áo của hắn.
Phong Ly Dạ xê dịch bước chân, tùy tiện tránh ra.
Ánh mắt rơi vào gương mặt đầy nước mắt của nàng ta, ánh mắt Phong Ly Dạ càng lạnh nhạt.
“Lúc trước muội từng nói xấu nàng, nhưng vì nể mặt mẹ muội nên ta không tính toán với muội.
”
Nàng ta nên cảm thấy may mắn vì có một người mẹ lương thiện tốt đẹp như thế.
Nếu là người khác, có lẽ hắn đã sớm tru sát.
Sát ý trong đáy mắt chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng Sở Vi Vân thấy rất rõ ràng.
Nàng ta nhịn không được mà rùng mình một cái.
Nàng ta nằm mơ cũng không ngờ được, Dạ ca ca vốn vĩnh viễn dung túng mình, lại có một ngày lóe lên sát ý với mình!
Hắn thích ả tiện nhân kia! Hắn nhất định đã thích ả tiện nhân kia!
“Dạ ca ca, chuyện của nàng ta, chẳng lẽ thật sự là do muội nói xấu sao?”
Sở Vi Vân không dám lớn tiếng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám quá mạnh.
Nàng ta biết hắn tức giận, nhưng nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nàng ta không cam tâm!
“Chẳng lẽ chỉ có một mình ta nói rằng Cửu công chúa phóng đãng không bị trói buộc, có vô số tình nhân…”
“Đêm thành thân, lúc nàng trao cho ta, vẫn còn là xử nữ!”
Không có điều gì có sức thuyết phục hơn chuyện này!
Phong Ly Dạ quay người muốn đi!
Sở Vi Vân thật sự đã sụp đổ!
Bọn họ đêm hôm đó thật sự đã ở cùng nhau, là thật!
Nàng ta còn nghĩ rằng, Sở Khuynh Ca hạ dược hắn, bị hắn từ chối!
Lại không nghĩ rằng, hóa ra bọn họ đã thật sự ở cùng nhau!
Sở Vi Vân nhìn theo bóng