Buổi sáng, Phương Tứ đo lại nhiệt độ cơ thể một lần nữa, 37.9°, không biết vì sao cậu đã uống thuốc theo đúng lời dặn của bác sĩ mà vẫn luôn hơi sốt nhẹ, cả người đều heo héo.
Lục Hi Cảnh nhìn thoáng qua cặp nhiệt độ, hơi nhíu mày, hạ giọng hỏi: “Khó chịu lắm không?”
Phương Tứ lắc đầu, lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt, âm thầm muốn để Lục tiên sinh an tâm.
Lục Hi Cảnh đưa cho Phương Tứ một cái túi to: “Mặc vào.”
Là một kiện áo khoác bông và một chiếc khăn quàng cổ.
Phương Tứ ngoan ngoãn quấn khăn quàng cổ, khăn quàng cổ màu trắng đan bằng len vô cùng ấm áp làm tăng thêm vẻ tái nhợt của cậu.
Nhà lớn của Lục gia ở vùng ngoại thành, phải đi mất gần một giờ đồng hồ, Lục Hi Cảnh dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh mặt trời chói sáng và ấm áp vào mùa đông xuyên thấu qua cửa sổ xe rơi trên sườn mặt tuấn mỹ của anh.
Chiếu sáng một nửa bên mặt, sấp bóng một nữa khuôn mặt còn lại.
“Anh ấy không thấy chói mắt sao?” Phương Tứ miên man suy nghĩ.
Cậu ngồi lẳng lặng ở một góc còn lại trên ghế sau nhìn tiên sinh của cậu, như thể bao nhiêu phiền toái trên người đều bị ánh mặt trời bốc hơi bằng hết.
“Trên mặt tôi có cái gì à?” Một lúc lâu sau, Lục Hi Cảnh lên tiếng.
Tuy rằng giọng nói có chút trầm thấp dễ nghe, nhưng vẫn nghiêm khắc dọa cho Phương Tứ nhảy dựng.
“……Em, em đã giặt sạch sẽ khăn tay của ngài……” cậu trong cái khó ló cái khôn, lấy khăn tay được gấp ngăn nắp trong túi áo đưa cho Lục Hi Cảnh.
“Cho em.” Lục Hi Cảnh liếc nhìn Omega đang hoảng loạn một cái, im lặng một chút rồi nói.
“Cảm, cảm ơn…..” Phương Tứ cất khăn tay trở về, cũng không dám ngắm Lục tiên sinh nữa.
“Sao mình có thể đưa đồ vật đã qua sử dụng cho tiên sinh chứ!” Phương Tứ ảo não.
……
Sau khi chiếc xe tiến vào ngầm gara Lục Hi Cảnh bảo tài xế xuống xe trước, anh duỗi tay lắc lắc Phương Tứ đang ngả đầu dựa vào góc cửa sổ bên kia của chiếc xe: “Tới rồi, dậy đi.”
Phương Tứ ngủ không sâu, nhưng đầu óc tỉnh táo lại một cách chậm chạp.
Cậu chậm rãi mở mắt ra, cả gara tối om, trong một khoảnh khắc cậu còn tưởng rằng trời đã tới tối rồi.
Cái suy nghĩa này vừa nảy ra đã dọa Phương Tứ lập tức tỉnh táo lại.
“Tôi trước nói với em một số trường hợp cần em phải phối hợp với tôi” Lục Hi Cảnh dừng một chút, “Chờ chút nữa em theo sau tôi, tôi nói cái gì em cũng cứ gật đầu là được, hiểu không?”
Phương Tứ nhìn anh gật đầu, bộ dạng hoàn toàn tin cậy anh.
“Có khả năng là tôi sẽ có tiếp xúc cơ thể với em” Lục Hi Cảnh sờ sờ đầu Phương Tứ, phát hiện cảm giác tốt một cách dị thường, cảm giác như đang vuốt ve bé động vật nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
Anh kìm lòng không nổi xoa xoa thêm hai cái nữa: “Có thấy cảm thấy không thích không?”
Phương Tứ lắc đầu, hai bên tai lại bắt đầu phiếm hồng.
Sau khi xuống xe, Lục Hi Cảnh nắm tay Phương Tứ rất tự nhiên, thân cận giống như là một cặp bạn đời thực sự.
Tay chân Phương Tứ cứng đờ, bàn tay không được anh nắm giống như là rối gỗ chặt đứt dây, không biết nên để chỗ nào.
Độ ấm lòng bàn tay như một chiếc nhiệt kế thiêu đốt cả trái tim.
Cậu thật sự không có kinh nghiệm nắm tay với người khác.
Lục Hi Cảnh cũng không cho cậu thời gian để thích ứng, trực tiếp mở cửa lớn.
Phương Tứ theo bản năng lui về phía sau một bước, nếu không phải Lục Hi Cảnh nắm tay cậu, phỏng chừng người đã bỏ chạy mắt tăm mất tích.
“Sao lại có nhiều người như vậy chứ!”
“Hi Cảnh đã về rồi đấy à!” Một vị phu nhân trung niên mặt tròn phúc hậu đi tới đón Lục Hi Cảnh, mọi người trong đại sảnh lập tức đứng dậy, tiếp đó sôi nổi chào hỏi với Lục Hi Cảnh.
“Chào cô.” Lục Hi Cảnh nhìn lướt qua, gật đầu đáp lễ, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
“Mẹ.” Lục Hi Cảnh lôi kéo Phương Tứ đang bị mọi người vây quanh, đi về phía mẹ Lục, “Đây là Tiểu Tứ.”
Phương Tứ nhìn phu nhân cao quý ăn mặc ưu nhã trước mặt, cảm thấy có chút khiếp sợ, theo bản năng nắm chặt tay Lục Hi Cảnh.
Sau khi hít sâu một hơi, cậu mới nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng: “Mẹ.”
Mẹ Lục không chút che giấu ánh mắt đánh giá của mình đối với Phương Tứ, nhưng vẫn gật đầu cười, sau đó vỗ vỗ chỗ sô pha bên cạnh ý bảo hai người ngồi xuống.
Lục Hi Cảnh vừa định từ chối, vị phu nhân ban đầu liền