Sau khi ăn xong cơm tối đã là hơn 8 giờ, Lautner bị Lục Hi Cảnh sai đi nấu cháo cho Phương Tứ, tiếp đó lại phải đo lại nhiệt độ cho cậu, là 38.5°.
“Đây là thuốc, nhớ cho cậu ấy uống sau khi ăn.” Lautner nói thêm vài câu thì bỏ về với vẻ đau khổ tuyệt vọng.
Lục Hi Cảnh mặc kệ anh ta, quay đầu vỗ vỗ đầu vai Phương Tứ, nhẹ nhàng đánh thức cậu.
“Ưm.” Phương Tứ không tài nào mở mắt nổi.
“Ngồi dậy ăn chút cháo, uống thuốc xong rồi lại ngủ tiếp.”
Một bát cháo lớn được đặt trên bàn, Lục Hi Cảnh lo nó sẽ bị nguội.
Omega nhỏ cau mày, lục đục muốn ngồi dậy, nhưng sức chống đỡ trên người chẳng còn lại được bao nhiêu.
Lục Hi Cảnh không còn cách nào khác đành phải đỡ người ngồi dậy, dựng thẳng gối kê vào sau lưng cho cậu dựa vào.
Cậu lảo đảo ngồi dậy, chăn bông bị vén lên một góc, lộ ra chiếc áo khoác màu đen.
“Cái này là cái gì?” Lục Hi Cảnh đưa tay kéo chiếc áo, nhưng anh không tài nào kéo ra được.
Phương Tứ cứ ôm chặt chiếc áo khoác, vùi mặt trong, hít thật sau mùi hương Phermone vương trên đó.
Đó là áo khoác của anh, Lục Hi Cảnh giật lại chiếc áo khoác, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu: “Em thích mùi hương Phermone của anh à?”
Phương Tứ sững sờ ngẩng đầu, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng vẫn nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Lục Hi Cảnh vòng tay ra sau gáy, xé miếng dán ức chế.
Mùi hương cây gỗ vừa ấm áp vừa khô hanh từ từ lan tỏa khắp căn phòng.
Phermone của Alpha rất hiệu quả khi dùng để xoa dịu cảm xúc của Omega, đặc biệt là khi độ phù hợp Phermone giữa hai người rất cao, lên tới 90%.
Đây cũng là một trong những lí do vì sao Lục Hi Cảnh nhận định Phương Tứ.
Dưới sự an ủi của Phermone, Phương Tứ thực sự cảm thấy tốt hơ rất nhiều, ngay sau đó đã tỉnh trở lại, nhưng người vẫn còn hơi ngây ngốc.
Lục Hi Cảnh chưa từng phục vụ ai trước đây.
Đây là lần đầu tiên trong đời, nên mọi thứ còn cảm thấy khá mới mẻ.
Omega có phản ứng với Phermone của Alpha là lẽ rất tự nhiên.
Qua một đêm, mùi hương cây gỗ bám trên áo cũng đã vơi dần đi, trở nên vô cùng nhạt nhòa.
Lục HI Cảnh cầm lấy chiếc áo khoác lông đắt tiền của mình.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi nó đã bị vò nát thành dưa chua khô.
Phương Tứ luyến tiếc nhìn theo chiếc áo.
Vẻ ngưỡng ngùng xấu hổ trong mắt đều bị Lục Hi Cảnh nhìn ra, khóe môi anh hơi nhếch lên, trên mặt cũng hiện lên ý cười: “Em thích chiếc áo này lắm sao?”
Sau khi nhận ra điều đó, Phương Tứ đỏ bừng mặt.
Thật đang xấu hổ làm sao khi một Omega lại làm ra chuyện như vậy với quần áo của Alpha!
Cơn sốt mới vừa thuyên giảm cũng vì thế mà quay trở lại, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Thấy cậu như vậy, anh cũng thôi không trêu chọc cậu nữa, cầm bát lên bảo cậu mau ăn cháo rồi còn uống thuốc.
Phương Tứ lập tức bê bát lên, ngoan ngoãn ngồi ăn cháo, không dám nhìn sang Alpha khí phách hiên ngang đang ngồi bên cạnh.
“Cảm ơn ngài….đã gây rắc rối cho ngài rồi ạ.” Phương Tứ uống thuốc xong, giọng điệu đầy tội lỗi và bất an.
“Vậy lần sau còn dám ngủ trên sô pha nữa không?” Lục Hi Cảnh không bỏ qua cơ hội này để giáo dục trẻ nhỏ.
“Không dám ạ….” Phương Sĩ xấu hổ, thậm chí còn muốn quỳ xuống nhận lỗi với Lục tiên sinh.
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi…..” Lục Hi Cảnh hơi ngừng lại một chút, đưa chiếc áo khoác nhăn nhúm trong tay mình cho Phương Tứ: “Cho em, coi như phần thưởng cho sự tiến bộ lần này của em.”
Phương Tứ cảm thấy choáng váng, cho tới tận khi Lục Hi Cảnh bước ra khỏi phòng với chiếc bát trống không trên tay, cậu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Một lúc sau, Phương Tứ đưa ra kết luận: “Vậy thì mình không còn cơ hội đưa ra yêu cầu phần thưởng mà mình muốn với Lục tiên sinh nữa.”
Ừm….Mặc dù áo khoác cũng rất tốt, nhưng khi nghĩ tới những gì cậu muốn….
Phương Tứ ngã xuống giường, cảm thấy rất bối rối: “Lục tiên sinh là có ý gì? Tức là sẽ cho mình hai phần thưởng? Một là thứ do anh ấy đề nghị,hai là thứ mà mình muốn?”
“Như vậy có quá tham lam hay không? Nếu mình nói với tiên sinh về phần thường mà mình muốn, anh ấy có lấy lại chiếc áo khoác này của mình không?”
Phương Tứ đã ngủ đủ giấc vào ban ngày, đêm nay cậu cảm thấy hơi khó ngủ.
…..
Phương Tứ làm theo chỉ định của bác sĩ suốt hai ngày nay, cậu đã khỏi cảm cúm, nhưng vẫn còn sốt nhẹ, đầu óc hơi quay cuồng.
nhưng cậu vẫn phải hoàn thành nốt bài tập kỳ nghỉ đông
Các con chữ, ký tự ban đầu còn ngay ngắn và gọn gàng; rồi dần dần trở nên hơi méo