Vào nhà, đối diện với Phương Tứ, Lục Hi Cảnh vô thức dỡ xuống toàn bộ lệ khí.
Lục Hi Cảnh kéo Phương Tứ ngồi trên sô pha, rót cho cậu một ly nước ấm, lại lấy chăn nhỏ đắp lên đùi cậu.
Phương Tứ ôm cốc nước ấm, cúi đầu, nước mắt khống chế không được mà rơi xuống.
“Sợ không?” Lục Hi Cảnh cố tình nói chậm lại, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Phương Tứ vẫn cúi đầu không nhìn anh, cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Giận tôi sao?” Lục Hi Cảnh dùng khăn giấy lau vài giọt nước mắt cho Phương Tứ, “Thật sự tin tôi ở bên ngoài có nuôi mấy phòng khác à?”
Phương Tứ cuối cùng cũng lắc đầu, nhưng vẫn không chịu nhìn Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh cả đời này không am hiểu nhất chính là dỗ người khác, tức thời không biết nên làm sao.
Thế là bế ngang người lên đặt ở trên quầy bar, dùng tay nâng cầm Phương Tứ, bắt ép cậu phải nhìn mình: “Về sau nếu xảy ra sự việc tương tự ngày hôm nay liền lập tức gọi điện thoại cho tôi…..”
Về sau? Sẽ còn có về sau nữa sao? Thời hạn kết hôn giữa hai người chỉ còn lại chưa đến tám tháng.
Phương Tứ hiểu rõ những lời Lục Tốn nói là đúng.
Cậu chỉ là một đứa con hoang bị bắt ép cống nạp cho Lục Hi Cảnh, là một Lục phu nhân giả mạo, chỉ là hết thảy chuyện này thật sự là vô cùng khó nói với người khác.
Cậu cảm thấy vô cùng khổ sở.
Mà cảm xúc này không nên để người vô tội như Lục tiên sinh biết được.
“Em không có mở cửa cho gã.
Việc này em làm tốt lắm, có muốn được thưởng cái gì không nào?” Lục Hi Cảnh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Phương Tứ, cố gắng để bản thân trông dịu dàng ôn hòa một chút.
Phương Tứ tự lau nước mắt của mình, hơi hơi ngửa đầu, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, nghẹn ngào nói: “Muốn ạ……”
“Muốn cái gì nào?” Lục Hi Cản dịu dàng vén mái tóc chắn trên trán Phương Tứ.
“Ví dụ trong kỳ thi lần này, nếu em cũng tiến bộ giống như lần trước, em có….có thể trồng hoa một ít hoa ở trong vườn không ạ?” Âm thanh của Phương Tứ rất nhỏ, còn mang theo một chút nghẹn ngào và khàn khàn, nghe có vẻ đáng thương cực kỳ.
“Dù em không tiến bộ thì cũng có thể trồng.” Lục Hi Cảnh nhìn Omega trước mặt khóc tới mức mặt sắp nở hoa, hứa hẹn: “Trong căn nhà này, em muốn thay đổi chỗ nào cũng được.”
“Vậy, vậy nếu em chăm sóc không tốt……..có bị nhổ bỏ không ạ?” Phương Tứ cảm giác bị tiên sinh nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng bằng cách nào đó đã giúp ngăn được những giọt nước mắt của cậu.
“Không, vĩnh viễn không có chuyện đó.” Lục Hi Cảnh dùng tay nâng đáy cốc Phương Tứ đang cầm trong tay, “Uống nước tiếp đi.”
Phương Tứ ngoan ngoãn nghe lời, uống thêm miếng nước, sau đó khóe miệng hơi hơi cong lên, nói: “Cảm ơn Lục tiên sinh.”
“Lại gọi là Lục tiên sinh? Còn giận tôi à?” Lục Hi Cảnh cau mày làm bộ không vui.
“Không, không có giận ngài đâu……tiên sinh……” Giọng Phương Tứ có chút mềm, mang theo chút sợ hãi.
“Không có thì tốt, đi làm bài tập đi.” Lục Hi Cảnh đem người ôm xuống khỏi quầy bar, tự mình giúp cậu sửa sang lại quần áo rồi mới thả người đi.
Lục Hi Cảnh nhìn Phương Tứ từng bước từng bước đi lên gác, ánh mắt tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng, cùng bộ dạng vừa mới dỗ Omega ban nãy hoàn toàn bất đồng.
Biểu hiện của nhóc con này tốt ngoài sức tưởng tượng của anh, quả thật nên được khen thưởng.
Con dao này hoàn toàn giúp anh giải quyết đám người phiền phức như ruồi bọ kia.
Lấy di động ra để gọi điện thoại, anh nhanh chóng sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự.
Vì để trấn an nhóc con, mới sáng sớm Lục Hi Cảnh đã tự mình đưa cậu đi học, Phương Tứ vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, trong ánh mắt lóe lên những tia sáng nhỏ, thực sự dễ thỏa mãn vô cùng.
Nhìn qua có vẻ đã vứt toàn bộ chuyện hôm qua ra sau đầu, Lục Hi Cảnh mới yên tâm đi làm.
Khi cách kỳ thi đại học không đến một tháng, Phương Tứ cũng không dám suy nghĩ đến những chuyện linh tinh khác, mỗi ngày đều cố gắng làm bài.
Việc duy nhất giúp cậu thả lỏng chính là