“Đặc trợ tiên sinh, tôi có chuyện muốn nhờ anh……” Phương Tứ hơi thấp thỏm hỏi đặc trợ sau khi vừa mới kết thúc buổi học.
Bởi vì tới gần kỳ thi đại học, Lục Hi Cảnh phái một sinh viên ưu tú của đại học A hàng đầu cả nước—— đặc trợ tiên sinh làm gia sư dạy thêm cho Phương Tứ học bù, giúp cậu ôm chân Phật*.
*Ôm chân Phật (thành ngữ): ý nghĩa tương tự với nước đến chân mới nhảy, mất bò mới lo làm chuồng.
Ngày thường không chịu thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật cầu khẩn.
“Có chuyện gì sao?” Đặc trợ rất thích công việc bán thời gian này, việc nhẹ lương cao, quan trọng là cậu chủ đặc biệt ngoan.
“Là như thế này, trường chúng tôi sắp tổ chức lễ trưởng thành, tôi muốn mời tiên sinh tham gia, anh có thể giúp tôi hỏi tiên sinh một chút không?” Phương Tứ nhìn đặc trợ tiên sinh một cách năn nỉ.
“Cậu nói cho tôi biết ngày tổ chức lễ trưởng thành là ngày nào, tôi giúp cậu kiểm tra trước lịch làm việc của Lục tổng xem như thế nào?” Đặc trợ cười nói.
Phương Tứ lập tức dùng sức gật đầu: “Buổi chiều thứ sáu tuần này ạ.” Sau đó cực kỳ chờ mong nhìn đặc trợ tiên sinh lấy máy tính bảng từ trong túi xách ra để kiểm tra lịch trình.
“Thứ sáu này à? ……Buổi chiều, Lục tổng sẽ tham gia một buổi lễ cắt băng khánh thành ở phía đông thành phố.”
“Ồ, vậy được rồi ạ…… Tiên sinh có vẻ rất bận.” Phương Tứ buồn bã mất mát.
“Đừng từ bỏ sớm thế chứ.
Nếu cậu nhờ tôi hỏi, vậy Lục tổng nhất định là không rảnh.” Đặc trợ cười ranh mãnh, “Nếu cậu tự mình hỏi, vậy thì sẽ có chút hy vọng.”
Sau khi học thêm hơn một tuần, đặc trợ và Phương Tứ cũng hơi thân quen hơn một chút, đặc trợ cũng không còn dùng kính ngữ với cậu nữa
“Thật vậy ạ?” Phương Tứ mở lớn đôi mắt nhìn đặc trợ tiên sinh.
“Cậu cứ thử xem, nếu cậu đi mời Lục tổng thì hy vọng sẽ lớn hơn một chút.” Trong mắt đặc trợ cất giấu sự vui vẻ.
Phương Tứ rơi vào trầm tư.
Buổi tối Phương Tứ ngồi ở trên giường nhỏ đợi Lục Hi Cảnh rửa mặt xong, trên mặt viết mấy chữ “Tiên sinh nhìn em đi, em có việc muốn nói!”.
“Có việc cần tôi giúp?” Lục Hi Cảnh liếc mắt một cái liền nhận ra vấn đề, cảm thấy có chút buồn cười.
“Tiên sinh thật lợi hại.” Phương Tứ cảm thấy trước tiên nên vuốt mông ngựa một chút, vừa cười lấy lòng vừa nhìn về phía Lục Hi Cảnh.
“Có chuyện gì?” Lục Hi Cảnh dựa vào đầu giường, tiện tay tắt đèn chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ.
“Em muốn mời tiên sinh tham gia buổi lễ trưởng thành nhân do trường học tổ chức vào chiều thứ sáu tuần này.” Ánh sáng cam vàng chiếu lên gương mặt Phương Tứ, có vẻ vô cùng dịu dàng.
“Buổi chiều thứ sáu này à?” Lục Hi Cảnh hơi suy nghĩ một chút liền nhớ ra lịch trình ngày đó.
Phương Tứ hơi gật đầu, dùng ánh mắt chứa đựng đầy sự chờ mong, giống như một con cún nhỏ đang xin đồ ăn.
“Chiều hôm đó có một buổi cắt băng.” Lục Hi Cảnh vẻ đầy tội lỗi nhìn chú cún con.
“Chỉ cần tới một tiếng thôi cũng được ạ.
Tiên sinh, chỉ một tiếng thôi, rất nhanh mà.” Phương Tứ cầu xin nhìn Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh không nói lời nào, như là đang suy ngẫm điều gì.
“Không cần tới một tiếng, nửa tiếng thôi cũng được ạ.
Tiên sinh……” Phương Tứ nắm lấy cổ tay áo Lục Hi Cảnh lắc lắc nhẹ.
Thấy Lục Hi Cảnh vẫn không nói lời nào, Phương Tứ lại hạ thấp yêu cầu của mình xuống một bậc: “Mười, mười lăm phút thôi cũng được ạ…..”
“Nếu em đi làm kinh doanh mà đàm phán như vậy, cả Lục thị cũng không đủ trả nợ cho em.” Lục Hi Cảnh hơi hơi nhíu mi nhìn cậu.
Phương Tứ ngượng ngùng cười nói: “Em chỉ làm như vậy với ngài……”
Lục Hi Cảnh tức giận gõ gõ lên đầu Phương Tứ, nói: “Đi ngủ trước đã, biểu hiện của em tốt thì tôi sẽ đi.”
Phương Tứ không dám nói tiếp nữa, lập tức nằm xuống đắp chăn đàng hoàng, ngoan ngoãn nói: “Tiên sinh ngủ ngon.”
“Ừ.” Lục Hi Cảnh duỗi tay tắt chiếc bóng đèn ngủ cuối cùng đi.
……
Buổi chiều thứ sáu, Phương Tứ thay bộ tây trang màu trắng hôm sinh nhật 18 tuổi của mình.
Vốn dĩ trông có vẻ nhỏ bé, như thể chưa hề tồn tại, Phương Tứ hôm nay đột nhiên trông có vẻ nổi bật hơn nhiều.
Có thể là do mấy tháng này được bảo bọc và nuôi dưỡng vô cùng tốt, Phương Tứ vượt qua được sự rụt rè và nhút nhát của bản thân để học được chút sự bình tĩnh và thong dong của Lục Hi Cảnh.
Đặc biệt khi có một số Alpha muốn tiến đến xin hỏi cách thức liên hệ với cậu, Phương Tứ đều có thể hào phóng đối đáp: “Ngại quá! Tớ không có di động.”
Bạn ngồi cùng bàn ôm lấy bả vai Phương Tứ, một bên dùng ánh mắt đe dọa xua đuổi các Alpha khác một bên thì thầm nói bên tai cậu: “Chà chà chà, đám Alpha xấu xí đó muốn ăn củ cải trắng của tôi rồi.”
“Cậu