Ngày hôm sau là thứ bảy những vẫn còn phải học nửa ngày, trong giờ nghỉ, Phương Tứ lấy hết can đảm đi tìm bạn học chụp lén ngày hôm qua: “Bạn học, ảnh chụp ngày hôm qua có thể gửi cho tới được không?”
Vị bạn học kia sửng sốt một chút, sau đó ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi cậu, cậu thấy hả? Tớ không có ác ý, chỉ là thấy các cậu thật đẹp đôi nên mới chụp.”
Phương Tứ lắc đầu: “Không có việc gì, vậy cậu có thể gửi cho tớ không?”
“Đương nhiên có thể.” Bạn học kia lập tức móc di động ra gửi hình chụp cho cậu.
Phương Tứ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng bạn học nói chuyện cũng không có như trong tưởng tượng của cậu.
Ngô Tụng bắt lấy Phương Tứ vừa mới ngồi vào chỗ: “Ngồi xuống đi, rồi nói cho tớ biết, tại sao cậu lại gọi anh trai mình là tiên sinh?”
Phương Tứ giả ngu giả ngơ: “Cậu nghe lầm rồi.”
“Cậu gọi tới tận hai lần! Tớ cũng chẳng phải là đồ ngốc? Nói mau, thật thà sẽ được khoan dung dối trá sẽ bị nghiêm trị!” Ngô Tụng giả bộ nghiêm túc, trừng lớn hai mắt.
Phương Tứ đặt ngón trỏ lên môi, làm ra động tác “im tiếng”, nói: “Suỵt, cậu nói nhỏ một chút, tớ liền nói cho cậu biết.”
Ngô Tụng hơi gật đầu, vẻ mặt tò mò, thò lại gần.
“Tớ muốn cậu bảo đảm không nói cho những người khác biết!” Phương Tứ uy hiếp nói, “Nếu cậu nói cho người khác biết tớ sẽ hít le, không thèm chơi với cậu!”
Ngô Tụng dùng sức gật đầu, giơ lên ba ngón tay: “Tớ thề, tuyệt đối sống để bụng chết mang theo, bằng không Ngô Tụng này sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế!”
Phương Tứ nghe được hắn thề độc như thế mới yên tâm kể hết chuyện giữa Lục Hi Cảnh và cậu cho hắn nghe.
“…… Mẹ nó, cho nên cậu vừa mới thành niên đã bị cha của cậu bán đi?” Ngô Tụng khiếp sợ, gia đình hắn trước nay luôn luôn hòa thuận, hắn không ngờ tới lại có một câu chuyện máu chó như thế hiển hiện ngay bên cạnh mình: “Vậy cậu thích cái vị tiên sinh kia không?”
Phương Tứ lập tức đỏ hai má.
Cậu gật đầu dưới ánh mắt hóng hớt của Ngô Tụng: “…… Cậu nói xem tớ nên làm sao bây giờ……”
Ngô Tụng thở dài, nói: “Mới đầu trông người đàn ông kia có vẻ khá khó đối phó.
Sao cậu lại thích loại đàn ông khó tính như thế chứ?”
Phương Tứ cũng buồn bã, thở dài.
“Ôi trời, cậu cũng đừng quá nản lòng.
Ít nhất thì cậu với anh ta cũng đã kết hôn rồi, gần quan thì được ban lộc.
Cậu đáng yêu như vậy, nấu ăn lại ngon như thế.
Trước hết cậu cứ bắt lấy dạ dày của anh ta, nói không chừng anh ta sẽ không còn muốn ly hôn với cậu nữa.” Ngô Tụng cổ vũ cậu.
“Cậu là Alpha, nghe cậu.” Vẻ mặt Phương Tứ đầy tín nhiệm nhìn hắn.
Ngô Tụng là người đầu tiên biết được tâm sự của Phương Tứ.
Nói ra những lời này, cậu như được trút bầu tâm sự.
Tình cảm của hai người cũng bởi vì cái bí mật nho nhỏ này mà càng trở nên thân thiết hơn một chút.
……
Những ngày tháng học tập chăm chỉ luôn trôi qua thật nhanh.
Đặc trợ tiên sinh nhìn Phương Tứ từ một câu hỏi trách nhiệm phải tính toán tới tận ba lần mới có thể xác định câu trả lời, tiến bộ đến độ trả lời toàn bộ các câu hỏi trong đề thi trừ những câu cực kỳ khó, tốc độ làm bài cũng nhanh hơn rất nhiều.
Từ đó thành tích cũng tốt lên không ít.
Đặc trợ tiên sinh vô cùng hài lòng, sau đó còn vui vẻ rạo rực cầm bảng điểm tìm Lục Hi Cảnh tranh công.
Đáng tiếc Lục Hi Cảnh lại không quá để ý đến thành tích của nhóc con, suy cho cùng thì cũng chỉ lầ một tòa nhà, quan trọng là tâm lý nhóc con thoải mái.
Cả ngày tinh thần căng thẳng, ảnh hưởng tới dậy thì phải làm sao bây giờ?
Mới vừa giải quyết vấn đề về thành tích của thí sinh sắp thi đại học, đặc trợ tiên sinh lại gặp phải vấn đề làm thế nào để giảm bớt tinh thần lo âu cho thí sinh.
“Nếu không cậu đưa tiểu tiên sinh đi ra ngoài chơi một ngày xem sao?” Đặc trợ tiên sinh đề nghị.
Lục Hi Cảnh chống cằm trầm tư: “Đi đâu bây giờ?”
“Hay là có thể để cho tiểu tiên sinh về nhà ôn tập, như vậy so với ở trong trường học sẽ thoải mái hơn một chút.” Đặc trợ tiên sinh lại nói.
“Năm đó anh làm thế nào để thả lỏng?” Lục Hi Cảnh ngước mắt nhìn về phía anh ta.
“……Năm đó tôi được cử đi học.” Đặc trợ tiên sinh ngượng ngùng cười.
Thế là hai học bá đều được cử đi học đại học cùng rơi vào trầm mặc.
Buổi tối, sau khi Lục Hi Cảnh ôm Phương Tứ đang mải viết viết từ phía sau thì tha cậu lên giường, hỏi: “Có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Vẻ mặt Phương Tứ sợ hãi.
Cách kỳ thi đại học chỉ còn ba ngày, sao có thể đi ra ngoài chơi?! Tuy rằng cùng tiên sinh đi ra ngoài chơi thật sự vui vẻ mà…..
“Hay là chỉ còn dư lại mấy ngày em về nhà ôn tập? Tôi ở nhà với em.” Lục Hi Cảnh tung ra một mồi nhử thơm lừng.
“…… Tiên sinh, ngài đừng dụ dỗ em, em phải đạt thành tích tốt trong kỳ thi lần này, không dể cho ngài mất mặt.” Phương Tứ cười khổ, vẻ mặt chân thành nhìn Lục Hi Cảnh.
“Em làm bài thi kém cũng không làm mất mặt tôi.” Lục Hi Cảnh nghiêm túc nói.
Biết là vậy, nhưng dù sao về sau sẽ là anh đi đường quan của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi.
Phương Tứ cảm thấy chua xót trong lòng.
Tuy rằng, cậu biết rõ Lục Hi Cảnh cũng không có