Dịch: An Linh
Cả lớp bỗng nhiên yên lặng, chỉ cần là học sinh trong lớp đều sẽ nhìn về phía Kiều Lam.
Vẻ mặt Kiều Lam bình tĩnh nhận lấy bài thi, biểu cảm trên mặt của Triệu Đồng dần dần chuyển sang trạng thái khiếp sợ. Cô ta không dám tin nhìn vào bài thi của Kiều Lam.
Không sai, là 150 điểm, bằng điểm với Tống Dao, Trần Diệu Dương.
Sao có thể???
Điều này căn bản là không thể!
Lúc trước cô ta đoán Kiều Lam chắc tầm 80 hay 90 điểm, nhưng không ngờ Kiều Lam lại thi được điểm cao như vậy. Triệu Đồng sao có thể tin được đây.
Lớp học rơi vào trạng thái im lặng đến kỳ lạ. Không ai nhận ra Đàm Mặc, người luôn luôn cúi đầu lúc này cũng ngẩng lên, con người màu nâu nhạt nhìn thẳng vào Kiều Lam.
Một lúc sau cả lớp bắt đầu bàn tán xôn xao, Trần Diệu Dương và Tống Dao vừa bước vào lớp nghe thấy tiếng các bạn học bên cạnh thì thầm to nhỏ, sau đó hai người cùng lúc nhìn sang Kiều Lam.
Triệu Đồng đột nhiên quăng sách lên bàn rồi chạy ra khỏi lớp học.
“Chắc chắn là chép bài của người khác, cậu ta sao có thể được điểm tuyệt đối được chứ.”
“Đúng là ghê tởm, đã chép bài thì thôi đi, ai đời lại chép một phát thành điểm tối đa. Cậu ta xem chúng ta là kẻ ngốc sao?”
“Đúng vậy, ngay cả Bùi Ninh lần này cũng không được điểm tối đa, Kiều Lam điểm cao? Ai mà tin.”
“Tiếng Anh toàn là ABCD thì còn chép được, nhưng tớ không tin ngay cả Toán, Văn, Lịch sử cậu ta có thể chép được.”
Triệu Đồng lúc này mới cảm thấy trái tim của mình được xoa dịu.
Đúng vậy, môn nào Kiều Lam cũng chép bài người khác. Các môn học khác không dễ chép như tiếng Anh nên cho dù cậu ta có muốn chép cũng không làm phiền đến cô.
Thành tích của cô luôn nằm trong top 5 của lớp.
Nhưng, đây chỉ mới là khởi đầu.
Ngoại trừ Ngữ văn, Lịch sử, Chính trị chấm bài tương đối chậm thì các môn khác đã có điểm.
Điểm Hoá học và Vật lí lần lượt được công bố.
Dạo gần đây Kiều Lam điên cuồng học Lí, ngày nào cũng chạy đến văn phòng giáo viên bộ môn này hỏi bài.
Ấn tượng của giáo viên Vật lí đối với Kiều Lam không tốt. Do thành tích lần thi tháng đầu tiên rất kém, lên lớp lại không chú ý bài giảng. Đối với dạng học sinh như vậy, ông không hề thích chút nào.
Nhưng lần kiểm tra tháng này, Kiều Lam như biến thành một người khác, có thời gian là đến tìm ông hỏi bài. Ông lật xem bài tập Vật lí của Kiều Lam, bên trong chi chít dấu vết đã làm qua. Mà thái độ của Kiều Lam cũng nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn.
Trong quá khứ không chăm chỉ cũng không sao, quan trọng hiện tại đã biết cố gắng. Điều này không hề muộn màng.
Bây giờ chẳng phải vừa mới lớp 10 sao?
Lão Lưu gần đây đã thay đổi cái nhìn về Kiều Lam.
Đợi đến khi có điểm, thầy giáo Vật lí càng hài lòng.
Thi giữa kì có tổng cộng tám môn, điểm tối đa của một môn là 150 điểm, tổng điểm tất cả các môn sẽ là 1200 điểm. Đề thi Vật lí lần này do ông đích thân ra đề, đúng là có hơi khó, toàn trường chỉ có mỗi Trần Diệu Dương cao điểm nhất, 133 điểm. Những học sinh đạt điểm cao cũng chỉ có 130 người.
Kiều Lam là người đứng nhất trong 131 người.
129.
Trong bảng xếp hạng môn Vật lí, Kiều Lam đồng hạng hai với hai học sinh lớp khác!
Giáo viên Vật lí đứng trên bục phát bài thi, sau khi phát đến bài thi cao nhất của Trần Diệu Dương với 133 điểm khiến tâm trạng của giáo viên Vật Lí trở nên kích động.
“Thầy đã nói với các em rồi, chỉ cần có cố gắng thì chuyện gì cũng làm được! Trên đời này không có học sinh dốt, chỉ có học sinh lười. Miễn là các em chịu khó học hành thì sẽ đạt điểm cao!”
Đột nhiên Triệu Đồng có dự cảm không lành.
Cô ta có chút bất an nhìn Kiều Lam, không ngừng an ủi chính mình, không có khả năng, không có khả năng.
Không có khả năng….
Nhưng giây kế tiếp, giáo viên Vật Lí kích động gọi to như tiếng nổ vang trời bên tai cô.
“Bạn học Kiều Lam! 129 điểm! Đi lên nhận bài!”
Dãy bàn phía trước của đám người Tần Dương, Tống Dao đồng loạt xoay đầu, biểu cảm của bọn họ bây giờ không hề thua kém với Triệu Đồng.
Sau khi phát bài thi, giáo viên Vật lí bắt đầu giảng bài. Triệu Đồng không còn tâm trạng mà nghe giảng, cả một tiết học như ngồi trên đống lửa. Vừa tan lớp liền đứng dậy, quay đầu trừng mắt với Kiều Lam.
“Cậu chép bài người khác!”
Kiều Lam ngẩng đầu nhìn Triệu Đồng.
Chép cái ông nội nhà ngươi.
“Tôi chép của ai?”
Toàn khối chỉ có Trần Diệu Dương có số điểm tương đương với cô, chẳng lẽ Trần Diệu Dương cho cô chép bài?
Kiều Lam thản nhiên nhìn lướt qua bài thi của Triệu Đồng.
“Chép của cậu?”
Cô chế nhạo cô ta một cách trắng trợn. Sắc mặt Triệu Đồng dần chuyển trắng, lấy tay che bài thi lại. Lúc cô ta ngẩng đầu lên thì phát hiện mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt kì dị.
Lúc này cô ta mới nhận thức được sự nghi ngờ của mình quả thực là nực cười.
Bài thi Vật lí lần này do giáo viên ra đề, không giống như tiếng Anh có cả kho tàng trên mạng, căn bản không thể tìm được bất kì đề bài Vật lí nào ở trên đó. Mà nếu như ngẫu nhiên tìm thấy thì cũng bị sửa đổi số liệu.
Cho nên nói cô chép bài trên mạng là chuyện không có khả năng.
Mặt Triệu Đồng đỏ bừng, ánh mắt run run nhìn Trần Diệu Dương.
Trần Diệu Dương hiếm khi đứng đắn nhíu mày nhìn qua bên này. Nhưng Kiều Lam và Triệu Đồng đang ngồi cùng nhau, cho nên Triệu Đồng nhất thời không biết Trần Diệu Dương là nhìn cô ta hay nhìn Kiều Lam.
Lý Phàm cau mày, nhìn điểm Vật lí không được như mong đợi của Tống Dao, rồi nhìn sang Kiều Lam. Lúc này mới xoay người sang nói với Trần Diệu Dương: “Kiều Lam vì muốn ngồi cùng bàn với mày mà liều mạng, thật sự cmn dọa người.”
Trần Diệu Dương nhíu nhíu mày.
“Đừng nói nữa.”
Lý Phàm không sợ cậu ta, nghĩ gì thì nói đó.
“Mẹ nó, cậu ta cũng chẳng vượt qua mày.”
Trần Diệu Dương cúi đầu, biểu cảm trên mặt như “mày nói nhảm cái gì?”. Lý Phàm nói xong cũng thấy bản thân suy nghĩ nhiều bởi vì Trần Diệu Dương không học lệch cho nên thành tích các môn của nó rất xuất sắc.
Muốn vượt qua Trần Diệu Dương, còn khuya. Nhớ đến kì thi tháng trước, điểm số của nó cách biệt với vị trí số hai những 30 điểm.
Cậu lắc đầu, chẳng mấy chốc xấp bài thi môn Hóa được đem đến.
Ngay tức khắc đã có điểm môn Hóa, Trần Diệu Dương được 145 điểm, một lần nữa đứng ở vị trí thứ nhất. Tiếp theo là Kiều Lam với số điểm là 141 điểm, bám sát gót là một bạn nam đứng thứ ba toàn khối.
Trần Diệu Dương không