Dịch: Xiaoxin
Vào buổi tối sinh nhật, Kiều Nguyên dương mắt chờ Kiều Lộ, nhưng Kiều Lộ từ đầu đến cuối vẫn không thấy đến. Bà Kiều bởi vì kiều lam đứng nhất toàn khối cho nên lưng cũng ưỡn thẳng hơn lúc trước rất nhiều. Nào là Lam Lam nhà tôi thông minh, nào là nó học hành chăm chỉ. Bác gái Kiều cảm thấy không đưa Kiều Lộ đến đây đúng là lựa chọn đúng đắn, nếu không lại náo loạn.
Nhưng bà vẫn không tránh được bực bội trong lòng. Thành tích thì không minh bạch, mà nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của bà Kiều. Quả nhiên là kẻ keo kiệt không có văn hóa, không được học hành tử tế diễn trò.
Hôm nay mọi người đến rất đông, gia đình bác cả, hai vợ chồng bác hai, còn có hai người chị cả nhà họ Kiều đã lấy chồng. Chị cả vẫn giữ nguyên dáng vẻ ôn nhu nhã nhặn, còn chị hai thì cứ bô lô ba la, đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lóa trên tay, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Thấy thế, chị hai Kiều lại giơ cao bàn tay lên.
Đợi đến tối mọi người đều ăn xong rồi quay trở về, hai người con gái của nhà họ Kiều không vội quay về nhà chồng mà nán lại một lát.
Vì tối hôm nay có tiệc, nên Kiều Lam vẫn chưa làm xong bài tập. Cuối cùng cũng đợi được mọi người đi hết, cô quay trở về phòng làm bài. Nhưng đột nhiên ở cách vách vang lên giọng nói của chị hai, to đến nỗi cô ở bên đây vẫn nghe thấy rõ mồn một. Kiều Lam lấy giấy bịt lỗ tai lại, nhưng cách này không có tác dụng.
Cô bực bội xoa huyệt thái dương, sau đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bà cụ Kiều và mẹ của Kiều Nguyên mỗi lần vào phòng Kiều Lam sẽ không bao giờ gõ cửa. Kiều Lam cũng đoán được người đến là ai, cô mở cửa ra nhìn, quả nhiên là chị cả.
Bà Kiều có tổng cộng ba người con gái. Người lớn nhất năm nay 23 tuổi, vừa lấy chồng vào năm ngoái. Chồng chị ấy là con trai của chủ tiệm rau củ, thường hay mang rau đến quán cơm nhỏ của nhà họ Kiều.
Bà cụ Kiều và bà Kiều đều xem thường người chồng này của chị cả, cái tiệm rau còn không bằng quán cơm của nhà họ Kiều. Nhưng vì nhà họ bán rau cho nhà họ Kiều rẻ hơn bên ngoài rất nhiều, cho nên ông bà Kiều mới gả con gái đi.
Cũng may, hai vợ chồng son này rất yêu thương nhau. Năm ngoái, chị cả Kiều vừa hạ sinh được một bé gái, tình cảm hai người càng thắm thiết hơn.
Chị cả Kiều từ bên ngoài bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa, cười cười ngồi xuống giường của Kiều Lam, nói năng nhỏ nhẹ, so với người nhà họ Kiều quả là một trời một vực.
Chị cả Kiều hỏi Kiều Lam dạo gần đây thế nào, sau đó nhắc đến kì thi vừa rồi của Kiều Lam.
“Chị nghe nói em đứng hạng nhất kì thi lần này.”
Tạm thời thì Kiều Lam có ấn tượng không tệ với chị cả, gật đầu trả lời một tiếng “dạ”.
“Giỏi lắm.” Chị cả nói.
Trước đây cô không chịu học hành chăm chỉ, hồi cấp 3 đã nghĩ đến chuyện lấy chồng. Ban đầu cảm thấy như vậy không có gì không tốt, bây giờ từ từ nghĩ kĩ lại thì cô có chút hối hận. Nhưng hối hận cũng không thay đổi được gì.
Chị cả và Kiều Lam nói chuyện hồi lâu, sau đó chị ấy lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Kiều Lam.
“Chị cũng không biết mua cái gì, hai ngày trước lúc đi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy cái này, nghe nói các bạn học sinh đều thích đeo cái này.”
Kiều Lam cúi đầu mở ra xem, là máy nghe nhạc mp3.
“Chị nhờ chồng chị tải thử vài bài, em nghe thử xem. Nếu không hay thì em có thể tự mình tải lại bài khác.”
Kiều Lam cầm lấy chiếc máy nghe nhạc mp3. Bên ngoài truyền đến tai cô giọng nói của chị hai và bà cụ Kiều, đợi đến khi âm thanh dần dần nhỏ lại, cô mới nói một tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn cái gì chứ.” Chị cả cười.
“Nhà chúng ta không ai được học hành cho đến nơi đến chốn, may mà còn có em. Sau này cố gắng học hành để thi vào được đại học.
Chị ấy nói xong liền nhìn ra bên ngoài.
“Mẹ chúng ta không được học hành, cho nên bà ấy không hiểu được nhiều chuyện. Nếu mẹ có nói gì thì em đừng để trong lòng. Cố gắng học hành là được rồi.”
Kiều Lam không hiểu vì sao chị cả lại nói những lời này, nhưng cô vẫn gật đầu theo chị.
Chị cả Kiều nói thêm một vài câu nữa rồi mới đi ra, nói ở nhà còn con nhỏ cho nên phải về trước.
Bà cụ Kiều và bà Kiều không cản, chị hai Kiều đứng lên tiễn chị cả, thở dài một hơi rồi cảm thán.
“Ôi chao, có con thật là phiền phức. Mỗi ngày trông chúng nó mệt chết đi được. Chồng em đã tìm được hai người giữ trẻ, nhưng vẫn không giữ nổi tụi nó…”
Ánh mắt chị cả ảm đạm, nhưng chị ấy không lên tiếng đáp lại, xoay người đi xuống lầu rồi rời đi
Chị cả đi rồi, chị hai mở máy phát nhạc, những ca khúc vang lên không ngừng.
“Vẫn là con gái phải nghe lời, mọi người nhìn chị cả xem, nhà của tiểu tử đúng là muốn bức chết người.” Chị hai Kiều nhìn thì như đang oán trách nhưng trên mặt lại không vẻ gì buồn phiền, ngược lại vẻ mặt còn tràn đầy đắc ý. Chỉ thiếu mỗi điều là không nói thẳng ra tôi đây sinh được con trai, gả cho nhà giàu, nên được quyền kiêu ngạo.
Chị hai Kiều năm