Dịch:Tyty
Đừng trước cửa trường học, Kiều Lam ngây ngốc một lúc lâu.
Tan học thì nên về nhà, nhưng cô không biết nhà Kiều Lam trong sách là ở đâu.
Suy nghĩ thật lâu, lúc này mới tới cha mẹ Kiều Lam có mở một quán cơm nhỏ ở cửa trường học, điều kiện nhà Kiều Lam không khá giả, mặt tiền quán cơm nhỏ cũng không lớn, lượng khách cũng chỉ bình thường thôi.
Kiều Lam đi tới đối diện trường học, bỏ qua mấy nhà cửa hàng mặt tiền lớn, làm ăn phát đạt, liền thấy quán cơm nhỏ của cha mẹ Kiều Lam.
Thât sự là quán cơm “nhỏ”, khó khăn chen nhau trên bốn cái bàn khiến người nghẹt thở, trong quán cơm khói bay mờ mịt, nồng nặc mùi bột ngọt chế biến thức ăn. Kiều Lam mới vừa đứng ở cửa, phía sau liền có một người nhỏ bé trắng trẻo mập mạp đi vào, không tránh không né đẩy Kiều Lam sang một bên.
“Đừng ở cửa làm gì, có phải hàng trưng bày đâu”, nói xong lắc lư cơ thể đi vào.
Kiều Lam cau mày nhìn chằm chằm cái ót của tiểu mập mạp thật lâu, rồi cũng đi vào theo.
Quán làm một số món ăn gia đình. Học sinh gọi một phần cơm và hai phần đồ ăn, giống như trong nhà ăn vậy. Lúc này là giờ tan học, học sinh đến quán nhỏ này không ít, trong quán ông Kiều phụ trách xào thức ăn, bà Kiều phụ trách lấy cơm cho học sinh. Kiều Lam đi theo Kiều Nguyên vào sau bếp, ông Kiều đang đứng xào rau thì thấy con trai bảo bối nhà mình, gương mặt trắng mập mạp của ông cười tươi như hoa.
“Nguyên nhi tan học rồi.”
Sau khi kéo con trai hỏi lung tung này nọ, rồi mới nhìn thấy Kiều Lam, ý trong ánh mắt như muốn nói thấy bận bịu vậy mà không biết giúp một chút, lại nhìn thấy Kiều Lam không biết lau cái gì trên gương mặt trắng bệch, nhất thời tức cành hông, vẻ mặt người cha hiền từ cũng không còn.
“Còn đứng đó làm gì, trong tiệm đông khách vậy còn không đi phụ, sinh ra hai con mắt dùng để trừng hả?”
Kiều Lam nhìn xung quanh, lúc này học sinh vào đông nên giúp một chút cũng không sao, trầm mặc mấy giây, để túi xách xuống ra ngoài giúp bà Kiều bưng một cái mâm.
Kiều Lam cảm thấy làm những công việc này không có vấn đề gì, đời trước cô vì để có tiền đóng học phí, cũng đã làm qua những công việc này.
Mang đĩa thức ăn xào thơm ngon đi ra, sau đó lấy mâm dọn những chén đĩa đã ăn xong, vừa đi vào liền nhìn thấy ông Kiều xào nhanh ba món đặt trước mặt tiểu mập mạp Kiều Nguyên.
Hai mặn một chay, màu sắc thức ăn đẹp mắt, so với các món ăn nhiều dầu mỡ bán cho học sinh nhìn một cái liền thấy khác biệt.
Kiều Lam mỗi ngày dành tiền mua kẹo que cho bạn học, tựa như chính mình không ăn đói đến gầy trơ xương, lúc này nhìn thấy cơm mới cảm thấy đói, đang định để mâm xuống rửa tay ăn cơm, vẻ mặt ông Kiều liền như nói mày làm gì vậy.
“Rửa tay gì, một hồi phụ xong rồi rửa, mau mau ra giúp mẹ mày tính tiền đi.”
Quay đầu đi lại là một mặt đầy từ ái: “Con cứ ăn đi, không đủ thì bố làm thêm.”
Ánh mắt Kiều Lam thâm trầm nhìn ông Kiều, lại nhìn Kiều Nguyên đang ăn rất vui vẻ, đem cái mâm nhét vào rãnh nước, rửa tay xốc balo lên đi không quay đầu lại.
Ông Kiều còn có Kiều Nguyên ngồi ở đó hoàn toàn không phản ứng kíp, qua một lúc lâu ông Kiều mới tức giận mắng lên.
“Mày cút về đây cho tao, ai làm gì mà nhăn nhó mặt mũi hả, kêu mày làm mày không vui đúng không, làm việc thì không vui, học hành thì không chịu học, nuôi mày không biết được ích lợi gì nữa…”
Kiều Lam đeo balo đi ra cửa, đem tiếng chửi rủa cắt đứt ra ngoài màng nhĩ.
Mò trong túic còn có 5 tệ, đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua ổ bánh mì rẻ nhất, cách tiệm cơm không xa có một băng ghế đá nhỏ, móc sách ra, vừa xem sách vừa gặm bánh mì.
Là hóa học.
Kiều Lam thật vui vì hiện tại lớp mười vừa tựu trường mới hơn một tháng, nội dung học không tính là quá nhiều, coi như có thiếu cũng có thể rất nhanh bổ sung vào.
Kiều Lam trước kia là sinh viên khoa văn, coi như lịch sử địa lý các loại đã học qua rất lâu, cũng có thể vẫn còn nhớ. Trước khi xuyên sách Kiều Lam học đại học năm thứ hai, học ngành tài chính, Toán học trái lại học rất tốt, tiếng Anh thì cũng mới vừa thi xong cấp 6.
Cho nên chủ yếu vẫn là tập trung vào Vật lý và Hóa học.
Ăn xong một ổ bánh mì cũng vừa lúc xem xong một chương Hóa học, bên ngoài trời dần dần tối, rốt cuộc cũng nhìn thấy tiểu mập mạp đi ra từ quán cơm nhỏ.
Ông Kiều với bà Kiều đứng ở cửa cứ ba bước dặn dò con trai chú ý an toàn, rồi mới quay vào tiệm.
Kiều Lam cất sách vào balo, đi theo phía sau tiểu mập mạp quay về Kiều gia.
Ngôi nhà mà gia đình họ Kiều đang ở là nhà cũ, có sáu tầng, là nhà họ Kiều đã mua từ rất lâu trước kia. Kiều Nguyên dưới trăng sáng khẽ hát ngâm nga đi trên hành lang, vừa quay đầu liền phát hiện một bóng người đen phía sau, cậu ta giật mình.
Sau mở trừng hai mắt nhìn mới biết là Kiều Lam, thuận chân liền đạp lên đùi Kiều Lam một cái.
“Chị lén lén lút lút làm gì, muốn hù chết tôi sao?”
Mắt Kiều Lam chợt lóe hướng tới Kiều Nguyên đạp thẳng, Kiều Nguyên đứng dậy gào to: “Chị mắt mù à!”
Bà cụ Kiều ở