Dịch: Xiaoxin
Năm nay Kiều Nguyên lên lớp 8, lớn lên vừa béo vừa trắng, nhưng dáng người lại không cao ráo.
Kiều Lam tuy gầy gò xanh xao nhưng đã dậy thì từ sớm cho nên vóc dáng không hề thấp, so với tiểu mập mạp này thì cao hơn hẳn một cái đầu. Kiều Nguyên mắt thấy đường của mình không những bị chặn, mà bả vai còn bị đè, Kiều Nguyên chưa kịp phản ứng đã bị ném qua một bên ngã dập mông.
Đóng cửa, khóa lại, đọc sách.
Kiều Nguyên ngồi ngốc cả nửa ngày mới lật người đứng dậy chạy đến cửa phòng mà ra sức đập, vừa đập vừa la: “Mẹ nó, chị dám đẩy tôi! Chị ra đây cho tôi! Có bản lĩnh thì đừng trốn ở trong đó! Mở ra! Chị mà không ra thì đừng hòng tôi cho tiền chị, không có tiền xem chị làm thế nào mà dỗ dành được bạn học!!!”
Ban đầu cô đọc quyển tiểu thuyết này kể rằng nhà họ Kiều rất muốn có con trai, nhưng không ngờ lại sinh ra ba cô con gái, thời điểm sinh người thứ ba là con gái thì cũng chính là Kiều Lam, bà cụ Kiều và ông Kiều hận không thể đem cô ném thẳng vào giường lò mà thiêu chết. Nhưng vì những đứa trẻ sinh ra đều có hồ sơ trong bệnh viên nên họ mới không dám xuống tay.
Vừa sinh ra đã phải chịu sự khinh miệt, sau này cuối cùng nhà họ Kiều cũng hạ sinh được một bé trai, vì vậy mà người nhà họ Kiều đều đặt Kiều Nguyên ở trong tim mà yêu chiều, có lẽ tác dụng lớn nhất của Kiều Lam trong ngôi nhà này chính là phục vụ cho Kiều Nguyên. Giặt quần áo, giặt tất cho Kiều Nguyên, Kiều Nguyên thích ăn cái này không thích ăn cái nọ, bình thường bị Kiều Nguyên hết đấm rồi đá cũng không dám hé răng, tiền tiêu vặt trong tay Kiều Nguyên nhiều đến mức có thể bố thí mấy đồng cho Kiều Lam, bởi vì Kiều Lam rất nghèo, ngay cả một miếng bánh mì cũng phải tính toán kĩ càng. Sự phân biệt đối xử ở nhà họ Kiều cách biệt đến nỗi khiến người khác phẫn nộ.
Càng làm mọi người cạn lời chính là tiền mà Kiều Lam mua kẹo que cũng chính là tiền mà Kiều Nguyên cho. Ở nhà Kiều Lam hầu hạ Kiều Nguyên sẽ được nó thưởng cho mấy đồng, nhưng sau đó lại cầm tiền chạy đến phục dịch bạn học…
Quả nhiên là có bệnh.
Đến ở nhà họ Kiều ngày đầu tiên, Kiều Lam đã có hai lần nghĩ đến việc chạy thoát khỏi cái nhà này.
Bà cụ Kiều đang ở nhà bếp rửa chén, bị âm thanh la hét của cháu trai bảo bối nhà mình mà chạy lại, nghe thấy Kiều Lam ngang nhiên dám đẩy Kiều Nguyên, mắt trừng to.
“Cô dám đẩy cháu tôi!”, bà cụ đối diện với cửa phòng của Kiều Lam bắt đầu hét lên: “Kiều Lam, cô ra đây cho tôi, em cô mới bao nhiêu tuổi mà cô dám đánh nó! Tiền tiêu vặt cho cô nhiều như vậy đều lãng phí hết rồi…”
Kiều Lam lấy hai miếng giấy vệ sinh nhét vào tai, Kiều Nguyên bên ngoài cửa phòng hết đấm rồi đá mà cửa vẫn không chịu mở, bà cụ Kiều ở bên cạnh nghe âm thanh đá cửa mà đau lòng không thôi, thay một cái cửa mới cũng mất mấy trăm tệ!
Miệng bà cụ vừa mắng Kiều Lam vừa dỗ dành cháu trai, Kiều Nguyên tức không chịu được.
“Giày của cháu chị ấy vẫn còn chưa giặt!”
“Cháu đợi bà nội lát nữa bảo chị ấy dọn dẹp xong sẽ giặt giày cho cháu, cháu ngoan mau đi ngủ đi.”
Bà cụ dỗ Kiều Nguyên quay về phòng ngủ, sau khi dỗ Kiều Nguyên ngủ xong thì quay lại gõ cửa phòng Kiều Lam. Vừa mới gõ một cái thì cửa đã